Hội chứng sợ không gian rộng (Agoraphobia) là một dạng rối loạn lo âu, trong đó người bệnh sợ hãi và tránh những nơi hoặc tình huống có thể khiến bạn hoảng sợ và khiến bạn cảm thấy bị mắc kẹt, bất lực hoặc xấu hổ. Nhiều người cho rằng hội chứng sợ không gian rộng (Agoraphobia) chỉ đơn giản là nỗi sợ đối với những không gian mở.
Hoa Xương Rồng là loài hoa có thể nở rực rỡ bất chấp khí hậu sinh sống khô hạn, thời tiết khó khăn. Việc ngắm nhìn những loài hoa Xương Rồng đẹp nhất sẽ giúp cuộc sống của bạn thêm ý nghĩa hơn. Đặc điểm, nguồn gốc hoa Xương Rồng Cây Xương Rồng là loài thực vật nổi tiếng và phổ biến nhất tại những vùng sa mạc.
Xương rồng được xào với tỏi, gia giảm thêm chút nước mắm cho vừa miệng, có thể xào cũng thịt heo, thịt bò hoặc tôm. Bên cạnh đó còn có món gỏi xương rồng ăn cũng khá lạ miệng. Xương rồng xào tỏi ớt. Ảnh: soha.vn Trước đây xương rồng là món ăn cho no bụng của người dân nghèo xứ Quảng.
Bất ngờ bị chó tấn công, bé trai 8 tuổi hoảng loạn với nhiều vết thương trên người. Sao chép liên kết. 06/06/2022 - 12:25. vết thương đỉnh trái khoảng 6cm sâu lộ xương sọ, vết thương vùng trán khoảng 2cm, và các vết thương vùng tay phải kích thước từ 1-2cm.
Hàn Xương Bình là tâm phúc của hắn, là người tốt nhất để thay thế Mạnh Trường Hùng đảm đương chức vụ Kiến uy Đại tướng quân trong tương lai. Nhưng trải qua lần hoảng loạn lúc trước, Đức phi lại bắt đầu trông giữ hắn cẩn thận hơn, đi đến chỗ nào cũng
Cháu sẽ hoảng loạn và vì cháu đã hơn 10 tuổi, lại bươn trải sớm sẽ đi ra khỏi rừng hoặc khắp nơi tìm người trợ giúp. Mình cũng đồng tình với nhận định ban đầu của cơ quan chức năng là ngộ độc thực phẩm. Thông thường, cháu được cha ưu tiên nằm võng, người cha thấy đang gối đầu lên giày dưới đất, hiện trường không có dấu hiệu tội phạm.
Trên Người Ta Có Một Con Rồng (Ngã Thân Thượng Hữu Điều Long), Chương 612, Tỳ Hưu đến rồi nơi như thế này, hắn cũng không thể không quay đầu. Loại này sương mù chính là liền thần thức cũng bắt đầu che đậy, Mạc Nam chỉ có thể dùng được mắt thường đến xem
hiv3. Tôn Ngữ Đàm mua vé máy bay về nước, Hải gian hạ cánh là 110 chiều, mọi người đã ngồi trên máy bay khá lâu, ai nấy đều mệt mỏi, giống như đám rối gỗ lặng lẽ ra khỏi cửa Ngữ Đàm đang đi giữa đám người, nhưng những người xung quanh cô đều vội vã, lướt như bay trên lối đi trải thảm mềm, cô tụt xuống cuối cùng, từ từ lấy hành này trở về, cô không nói với bất kỳ ai, vậy nên cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh tay đang vẫy ở đằng Sơn rất đắc chí “Ông chủ đoán như thần, nói trong hai ngày này chị nhất định sẽ bay này chỉ có một chuyến, bèn bảo em đợi ở đây, quả nhiên đã đợi được.” Cậu ta cầm lấy hành lý trong tay cô, “Bây giờ đi đâu hả chị Tiểu Đàm?”“Ông chủ anh đoán như thần mà, thử nói xem?”“Ông chủ bảo chắc chị sẽ về nhà ngủ, còn bảo buổi tối anh ấy sẽ đón chị đi ăn cơm.”“…” Đúng là Tôn Ngữ Đàm định như vậy buồn cười nói “Này, kêu ông chủ Chu đừng mở câu lạc bộ nữa, đi mở quầy xem bói đi.”“Không thể, ông chủ em chỉ bói cho nhân viên của mình thôi.”Cậu ta đang nói dở thì Chu Thuật Hâm gọi đến, nói rằng anh ta đã thuê dịch vụ dọn phòng cho nhà của cô ở Đường An Sơn, đồ dùng sinh hoạt cũng được thay mới.“Cô còn cần gì không? Tôn tiểu thư.” Giọng Chu Thuật Hâm nhuộm ý cười.“Không ơn sếp. Tạm biệt.” Tôn Ngữ Đàm có chút bực bội.“Buổi tối gặp nhé.”Ngủ dậy một giấc trời đã tối hẳn, đã hơn bảy giờ tối, bụng Tôn Ngữ Đàm réo vang, cô vội rời giường, ăn vài miếng bánh mua ở dưới lầu, rồi vừa gọi Chu Thuật Hâm vừa trang Thuật Hâm nghĩ cô có thể phải mua thêm đồ, nên trực tiếp đưa Tôn Ngữ Đàm đến trung tâm thương mại H Ngữ Đàm vịn tay lên thang máy, lên đến tầng hai thì chân không thể đi tiếp được thấy một cửa hàng nhỏ phía đối diện, cửa hàng không có tên, chỉ đóng đinh ba loại biểu tượng xương rồng khác nhau lên biển cửa hàng, bất kể là trên mặt đất, trên kệ gỗ gần tường hay trên trần nhà đều xếp đầy các loại xương chậu đựng cũng rất đặc biệt, từ nồi đất nung đơn giản, đến bát sứ trắng tinh xảo, hay hộp thiếc bằng bạc sáng có kích cỡ và hình dạng khác nhau, nhưng lại rất phù hợp với cây trồng bên tường trắng tinh sạch sẽ, không có quá nhiều đồ trang trí, dưới ánh đèn xen kẽ, phản chiếu cây cối xanh tươi mơn Ngữ Đàm như bước vào chốn bồng lai, lưu luyến nhìn khắp mọi Thuật Hâm mỉm cười đứng bên ta thừa biết sở thích này của cô, cũng biết dù cô có ngắm bao nhiêu cây đi chăng nữa, thì thứ cuối cùng cô mua, nhất định sẽ là kiểu xương rồng tròn mà cô ưng nhiên cô chọn một hộp kim loại nhỏ có in chữ tiếng Anh, ở giữa là cây xương rồng bí ngô màu vàng hổ phách.“Im.” Tôn Ngữ Đàm chặn đứng câu đùa của anh ta, “Tôi biết anh muốn nói gì.”Chu Thuật Hâm nhún vai, “Tôi mua nhé?”“Không cần.” Tôn Ngữ Đàm đập tay anh ta, “Bữa trước anh còn làm vỡ một chậu của tôi đấy?”“Không phải đã đền cho cô rồi à? Với cả đang yên đang lành cái chậu lại rơi xuống, tôi nghi cô cố tình bẫy tôi.”“Sếp nghĩ nhiều rồi, rõ ràng hai chậu đó để ở công ty anh.”“Đấy là vì cô không thể mang chúng đi thôi.”“Tôi đoán chắc anh nghĩ tôi không mang đi nên mới hào phóng đòi mua.”Chu Thuật Hâm cười, choàng tay qua vai rồi véo tai cô, “Cô biết muộn quá rồi.”Tôn Ngữ Đàm rụt cổ trốn anh ta,”Tôi biết lâu rồi, chẳng qua là giữ mặt mũi cho anh thôi, dừng ngay, tôi không thở nổi.” Cô cúi người thoát khỏi phạm vi khống chế của anh ta, giơ chậu cây lên uy hiếp “Còn động tay chân là tôi ném vỡ đầu anh đấy.”“Cẩn thận đụng người ta giờ.” Chu Thuật Hâm nắm lấy cổ tay cô kéo qua một sau Tôn Ngữ Đàm là một đôi nam nữ trẻ, có lẽ do bị chặn đường, sắc mặt người đàn ông không được đẹp lắm.“A–” Tôn Ngữ Đàm ngẩn ra, “Trần Duệ!”Trần Duệ mất kiên nhẫn sau khi thấy cô thì mặt mày giãn ra một ít, sau đó lại nhăn tít lại, ngập ngừng mở miệng, “Tôn–”“Tôn Ngữ Đàm” Cô tốt bụng nhắc nhở.“Lâu lắm không gặp.” Trần Duệ nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Cô về Hải Thành lâu chưa?”“Vừa về hôm nay.”“Thế bây giờ định…”“Chúng tôi chuẩn bị đi ăn.” Chu Thuật Hâm chủ động trả Duệ nhìn anh ta gật đầu, rồi lại nhìn Tôn Ngữ Đàm “Đây là?”Tôn Ngữ Đàm “Sếp của tôi.”Hoàng Sơ Vũ đứng bên cạnh Trần Duệ vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, vội nói xen vào “Đây cũng là sếp của tôi.” Cô ấy chỉ vào Trần Duệ, sau đó nháy mắt với Tôn Ngữ Đàm, như thể người cùng cảnh Duệ nâng tay nhìn đồng hồ, giọng điệu tự nhiên nói “Vậy cùng ăn bữa tối đi.”Ba người còn lại đều lộ vẻ ngạc nhiên, Tôn Ngữ Đàm xua tay từ chối, “Không được, không được, hai người đang bận việc, cứ kệ chúng tôi đi.”“Hết bận rồi.” Giọng Trần Duệ lộ vẻ không cho phép cự tuyệt, “Nhiều năm không gặp, hiếm lắm hôm nay mới chạm mặt, giờ không ăn một bữa, nhà tôi về lại nói tôi không ra gì.”Dưới sự khăng khăng của Trần Duệ, bốn người đã ngồi trên tầng cao nhất của một nhà hàng ngoài Ngữ Đàm nhìn Trần Duệ lịch thiệp kéo ghế cho Hoàng Sơ Vũ, còn chu đáo hỏi ba người họ thích ăn gì, cô nghĩ thầm năm tháng thực sự là một lưỡi dao vô hình, Trần Duệ phong độ quý ông này đâu còn là cậu thiếu niên kiêu ngạo trong trí nhớ của cô? Trước đây, đừng nói là Trần Duệ chủ động mời cơm, đến cả con mắt còn chẳng buồn liếc cô một đúng, Tôn Ngữ Đàm đột nhiên nhận ra ký ức của mình sai quá, Trần Duệ vẫn luôn chu đáo mà, chỉ là không xem trọng nhà cô giờ anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn cô cũng rất lịch sự ôn hòa bữa cơm, Trần Duệ hỏi cô đang làm nghề Ngữ Đàm suy nghĩ rồi trả lời, chắc cũng coi như là một giám sát viên, lập tức bị Chu Thuật Hâm trừng mắt, vì thế đề tài từ công việc của cô đã đổi thành hai ông chủ trao đổi danh thiếp cho Ngữ Đàm lại yên tâm ăn cơm. Nói chuyện chán chê với Chu Thuật Hâm, Trần Duệ chợt nhớ ra một việc, liền hỏi cô, “Bây giờ cô đang ở đâu?”“Đường An Sơn.”“Trùng hợp vậy.” Trần Duệ lau môi, nhàn nhã nói “Chúng tôi vừa hay có một dự án bên đó, thỉnh thoảng tôi sẽ sang đó ở, Tôn Ngữ Đàm, có vẻ như chúng ta sẽ là hàng xóm.”“Chà, đúng là trùng hợp.” Thỉnh thoảng ở sao, Tôn Ngữ Đàm không quan tâm Thuật Hâm hỏi cô “Tôi gọi xe chở cô về nhé?”“Đừng, ở đây có tàu điện ngầm mà, đi 10 phút là xe thì ai lái?”“Bảo Tiểu Sơn tới đón cô thôi.”“Stop, tưởng tôi không biết à, anh định lừa tôi đến văn phòng anh làm việc thì có.”“Sao cô toàn nghĩ xấu về tôi thế, mỗi ngày đi đi về về, chúng tôi lại dịu dàng, dễ thương như thế, chẳng lẽ Tiểu Đàm không định đến sao?”“Sếp đừng có ném viên đạn bọc đường cho tôi.”Hai người nói qua nói lại, Hoàng Sơ Vũ vừa đi toilet về ngửi thấy thính thơm, buột miệng nói “Ôi, chị Tiểu Đàm, tình cảm của chị với sếp tốt ghê.”Tôn Ngữ Đàm “Cách mạng hữu nghị cả đấy.”Trần Duệ vốn ở phía đối diện lặng lẽ quan sát, lại bất ngờ nhận được một cú điện thoại, mấy phút sau thì dắt Hoàng Sơ Vũ vội vã rời đi.***
Điện thoại bên cạnh reo lên, cô áp lên tai, không nói Duệ hỏi cô, “Ở đâu?”“Làm gì?”, Tôn Ngữ Đàm biết còn cố mấy hôm trước, trên giường của cô, Trần Duệ vừa hôn cô vừa nói mình phải đến Vancouver, lúc về sẽ gọi cho nói ồ, có chút miễn cưỡng, níu lấy cổ anh dây dưa mãi, Trần Duệ cũng lâng lâng, quấy lấy cô không là khi hai người tách ra, không thấy mặt, lại trở nên hoàn toàn xa hôm nay anh đã về Hải thành, mới nhớ đến cô, đủ thuần túy, cũng đủ đi thẳng vào vấn nghe yên tĩnh vài giây, Trần Duệ nói thẳng “Em đoán xem?” “Vậy em đoán anh tính sai về Thiệu thành.”Trần Duệ nói, “Ừ”, không có phản ứng tưởng anh cúp máy rồi, bên kia lại hỏi “Chú với dì có khỏe không?”“Khỏe lắm.” Tôn Ngữ Đàm lại nhớ chiếc vòng cổ ngọc trai, không thể nhịn cười.“Về nhà vui thế à?”Tôn Ngữ Đàm kể chuyện đau buồn của bố cho Trần Duệ, vừa kể vừa cười, Trần Duệ nghe đứt quãng, laptop dưới tay đã sớm bị đẩy sang một bên, anh duỗi chân dài, ngồi thư giãn, đèn nền máy tính chiếu lên khóe miệng hơi nhếch của cùng, Tôn Ngữ Đàm tiếc nuối nói “Biết thế em đã quay video lại.” “Tiếc ghê.” Trần Duệ nói, “Nhưng nếu anh là chú, mai dậy cũng chẳng nhớ gì đâu.” Tôn Ngữ Đàm cười khúc khích, “Bố em đáng yêu quá đi mất.” “Khi nào em quay về?”“À…” Tôn Ngữ Đàm kéo dài giọng, như thể đang suy chống đầu gối lên, bộ đồ ngủ rộng thùng thình co lại, ngón chân mịn màng của cô khẽ gảy những thanh mây trên ghế, tạo ra tiếng động rất nhỏ, như cơn gió bấtchợt trong đêm mùa hè, lại như tâm tư xấu xa của cô lúc này, cô không muốn nói gì cả, cố ý hỏi lại “Làm gì.”Lần này Trần Duệ không đáp nữa, anh Ngữ Đàm tiếp tục nói “Trần Duệ, đáng ra anh phải gọi bố em bằng anh mới đúng.”Trần Duệ “Anh cũng chưa nghe thấy em gọi anh bằng chú đâu.”Tôn Ngữ Đàm đang đợi câu này của anh, vội lễ phép nói “Chào chú ạ, chú đang nhớ cháu gái ạ? Sao lại hỏi cháu gái ở đâu, có về hay không ” Cô nhịn cười, “Như vậy không hay đâu chú à.”Trần Duệ dừng lại, không ngờ cô lại có sở thích biến thái như vậy, anh lười nhác đe dọa “Tôn Ngữ Đàm, có tin bây giờ anh đến bắt em không.”Tôn Ngữ Đàm nhấc chân, ống quần kéo đến bắp đùi, cô chụp một pha cận cảnh, đôi chân dài trắng muốt, mờ ảo dưới ánh đèn, cũng chẳng cần Photoshop đã gửi thẳng cho Trần Duệ, rõ ràng có động cơ dâm tà, lại đứng đắn nói “Sợ gì, em có chân để chạy mà.”Trần Duệ cúp điện Ngữ Đàm hí hửng một lúc mới đi ngủ, cô chả sợ, trời cao hoàng đế xa, Trần Duệ bắt được cô mới là thật là, con người đừng nên lạc quan sau, trời vừa mới ló rạng, bên ngoài đã có tiếng loa rao hàng, hết lần này đến lần Ngữ Đàm bị đánh thức, trùm chăn xem điện thoại, lúc Trần Duệ gọi tới là sáu giờ tròn, cô nhận máy, nghe thấy anh nói “Em ra cửa sổ đi.” Tôn Ngữ Đàm hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn cứng miệng “Anh đừng làm em sợ”, chân lại thành thật xuống giường, cô thầm nghĩ “không thể nào”, nhưng khi cô mở cửa sổ ngó nhìn, Trần Duệ thực sự đứng trong con hẻm dưới Ngữ Đàm dụi mắt, sắp hóa Duệ nói “Đừng đứng ngốc nữa, anh cho em ba phút, không xuống thì anh sẽ gõ cửa.”“Đừng!” Bây giờ cô đã tỉnh hẳn, gà bay chó sủa rửa mặt, mặc quần áo rồi chạy ra Ngữ Đàm không đến trước mặt Trần Duệ, mà đứng cách một đoạn, hai người nhìn nhau, cô xoay người quay Duệ chậm rãi theo khi rời khỏi khu chung cư, Tôn Ngữ Đàm dừng dưới gốc cây long Trần Duệ đi ngang qua cô, anh đưa tay ra, kéo cô đi tiếp.“Này, này, này” Tôn Ngữ Đàm đóng đinh xuống mặt đất, “Đi đâu, đi đâu, đứng im, anh gì ơi, mình bình tĩnh nói chuyện nhé.”Trần Duệ ngoảnh mặt làm ngơ, anh choàng vai cô, Tôn Ngữ Đàm còn định vùng mông bị anh đánh một phát không nặng không nhẹ, Tôn Ngữ Đàm cứng người, hoảng loạn nhìn xung quanh, may mà chỗ này không có ai, Trần Duệ cười “Sợ cái gì, cháu gái, tối hôm qua còn mạnh miệng lắm mà? À, còn nữa, không phải em có chân để chạy sao, chạy đi.”Tôn Ngữ Đàm dẫm lên chân anh, “Sao anh thù dai thế.”“Đâu có.” Trần Duệ lại từ tốn nói, “Nhưng có thù thì phải báo.”Tôn Ngữ Đàm “Vận động lúc sáng sớm không tốt cho sức khỏe đâu.” “Cũng chẳng phải lần đầu, sợ cái gì.”“Em còn muốn về, anh bảo lúc về em phải ăn nói thế nào?” “Nói thế nào? Cứ nói em giúp chú em vận động là được.”Tôn Ngữ Đàm nóng mặt, cô lên án anh “Sao đầu anh suốt ngày nghĩ mấy chuyện dâm ô thế.”Trần Duệ thản nhiên thừa nhận “Ừ.”Tôn Ngữ Đàm cạn lời, đành nói “Vậy anh đi trước, chờ em một lát, nhỡ trên đường gặp người quen thì sao, để em báo mẹ một tiếng.”Anh lấy điện thoại của cô, nhập tên khách sạn, số phòng, rồi dọa cô lần nữa “Cho em mười phút.”Tôn Ngữ Đàm bị ép phải gọi chú, Trần Duệ nằm trên người cô, nói “Không phải em thích gọi à, sao giờ lại ra vẻ miễn cưỡng thế?”Tôn Ngữ Đàm có miệng lại khó trả lời, bây giờ cô vô cùng hối hận lúc ấy nhanh mồm nhanh miệng, ai biết Trần Duệ lại hiếu thắng thế, vì một câu nói mà bay tận sang đây bắt người không gặp mấy ngày, động tác khó tránh khỏi kịch Ngữ Đàm nằm trên giường như con cá chết, nhìn anh ngồi bên giường mặc quần áo, cô nói “Anh phải đi à?”Trần Duệ liếc cô, “ ty còn có việc.”“Ồ.” Tôn Ngữ Đàm nhìn động tác của Duệ ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc dài của cô, anh hỏi “Bao giờ em về Hải thành?”Tôn Ngữ Đàm cười nói, “Làm gì.”Trần Duệ véo mặt cô, “Em vẫn chưa sợ đúng không.” “Trần Duệ, sao anh em biết nhà em ở đâu?”“Anh từng đến đây.”Tôn Ngữ Đàm ngồi dậy, “Khi nào?”“Không nhớ anh đến đây thì kỳ lạ lắm à? Tốt xấu gì bố anh cũng là người Thiệu thành đấy.”“Ồ anh đến cùng ông Trần à?”Trần Duệ ậm ừ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Tôn Ngữ Đàm chêm thêm “Em còn tưởng anh chưa đến bao giờ, hè năm đó chị Trần Đình đỗ đại học anh còn chẳng về.”Trần Duệ không muốn nói tiếp, anh nắn tay cô, mềm mại, lành lạnh, “Về với anh đi.” Anh hôn ngón tay cô, “Nhé?” Anh vừa hỏi vừa ngắm cô, giống như cầu xin cô, lại giống như dụ dỗ Ngữ Đàm rất yêu dáng vẻ này của anh, cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa, mới có thể giữ lại chút lý trí, “Nhưng hôm qua em mới về nhà mà.”Trần Duệ cúi đầu, không buông tay cô, Tôn Ngữ Đàm nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, lòng mềm nhũn, thỏa hiệp “Hai ngày nữa, 30 em về.” Trời biết cô đã lên kế hoạch ở nhà hết Quốc khi Trần Duệ rời đi, Tô Nam gọi tới, hỏi cô đang ở đâu, Tôn Ngữ Đàm bảo mình đang đi dạo ở công viên, Tô Nam đầy nghi ngờ cúp điện thoại,Tôn Ngữ Đàm đã nói dối thì phải làm cho trót, cô không nằm tiếp nữa, cố gắng bò dậy, đi công viên dạo một công viên, rất nhiều người già chắp tay đi bộ, họ đều rất khỏe mạnh, càng khiến thanh niên như cô trông ỉu Ngữ Đàm ngồi xuống ghế đá, không khí trong lành, hoa thơm chim hót, mặt trời mới Ngữ Đàm hít một hơi thật sâu, bỗng nghe thấy ai đó gọi mình phía Nam mang bữa sáng cho Ngữ Đàm tay trái uống sữa đậu nành, tay phải cắn một miếng bánh Nam còn bóc trứng luộc trong nước trà cho cô, bà lo lắng nhìn cô, “Con ngủ không ngon hả? Sao quầng mắt thâm nữa về ngủ tiếp nhé.”Tôn Ngữ Đàm chột dạ gật dựa đầu vào vai Tô Nam, lúc bà đưa tay sang lại quay đầu đi, “Con không ăn lòng đỏ đâu.”Tô Nam bèn ăn hết lòng đỏ, Tôn Ngữ Đàm đưa sữa đậu nành cho bà “Cẩn thận nghẹn.”Tô Nam nhìn cô ăn hết bữa sáng, mới hỏi “Cần mẹ dắt về không?”Tôn Ngữ Đàm lắc đầu, cô đứng dậy giãn lưng, nắm tay Tô Nam, “Không, con đến siêu thị với mẹ cơ.”Lúc về giường, trước mắt Tôn Ngữ Đàm như có chiếc đèn kéo quân tua lại cảnh thác loạn của cô ban sáng, rõ ràng là chuyện xảy ra mấy tiếng trước, cô lại cảm thấy rất xa lăn lộn trong chăn, cảm giác ngọt ngào lặng lẽ lên men trong tim..
Tác giả Thể loại Đô Thị, Ngôn TìnhNguồn thái FullSố chương 39Ngày đăng 1 năm trướcCập nhật 1 năm trước Tác giả Nhất Chỉ Tây Phi Nhạn - Bạn đang đọc truyện Xương Rồng Hoảng Loạn của tác giả Nhất Chỉ Tây Phi Nhạn. Tôn Ngữ Đàm “Em mới phát hiện một bí mật.”Trần Duệ “Giả đấy.”tag thanh mai trúc mã, đôi bên yêu thầm, đô thị tình ra, bạn thể đọc thêm truyện cùng thể loại như Học Viện Phản Diện hoặc Nuôi Em Thây Ma Gà RùThân mời
Tôn Ngữ Đàm mua vé máy bay về nước, Hải gian hạ cánh là 110 chiều, mọi người đã ngồi trên máy bay khá lâu, ai nấy đều mệt mỏi, giống như đám rối gỗ lặng lẽ ra khỏi cửa Ngữ Đàm đang đi giữa đám người, nhưng những người xung quanh cô đều vội vã, lướt như bay trên lối đi trải thảm mềm, cô tụt xuống cuối cùng, từ từ lấy hành này trở về, cô không nói với bất kỳ ai, vậy nên cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh tay đang vẫy ở đằng Sơn rất đắc chí “Ông chủ đoán như thần, nói trong hai ngày này chị nhất định sẽ bay này chỉ có một chuyến, bèn bảo em đợi ở đây, quả nhiên đã đợi được.” Cậu ta cầm lấy hành lý trong tay cô, “Bây giờ đi đâu hả chị Tiểu Đàm?”“Ông chủ anh đoán như thần mà, thử nói xem?”“Ông chủ bảo chắc chị sẽ về nhà ngủ, còn bảo buổi tối anh ấy sẽ đón chị đi ăn cơm.”“…” Đúng là Tôn Ngữ Đàm định như vậy buồn cười nói “Này, kêu ông chủ Chu đừng mở câu lạc bộ nữa, đi mở quầy xem bói đi.”“Không thể, ông chủ em chỉ bói cho nhân viên của mình thôi.”Cậu ta đang nói dở thì Chu Thuật Hâm gọi đến, nói rằng anh ta đã thuê dịch vụ dọn phòng cho nhà của cô ở Đường An Sơn, đồ dùng sinh hoạt cũng được thay mới.“Cô còn cần gì không? Tôn tiểu thư.” Giọng Chu Thuật Hâm nhuộm ý cười.“Không ơn biệt.” Tôn Ngữ Đàm có chút bực bội.“Buổi tối gặp nhé.”Ngủ dậy một giấc trời đã tối hẳn, đã hơn bảy giờ tối, bụng Tôn Ngữ Đàm réo vang, cô vội rời giường, ăn vài miếng bánh mua ở dưới lầu, rồi vừa gọi Chu Thuật Hâm vừa trang Thuật Hâm nghĩ cô có thể phải mua thêm đồ, nên trực tiếp đưa Tôn Ngữ Đàm đến trung tâm thương mại H Ngữ Đàm vịn tay lên thang máy, lên đến tầng hai thì chân không thể đi tiếp được thấy một cửa hàng nhỏ phía đối diện, cửa hàng không có tên, chỉ đóng đinh ba loại biểu tượng xương rồng khác nhau lên biển cửa hàng, bất kể là trên mặt đất, trên kệ gỗ gần tường hay trên trần nhà đều xếp đầy các loại xương chậu đựng cũng rất đặc biệt, từ nồi đất nung đơn giản, đến bát sứ trắng tinh xảo, hay hộp thiếc bằng bạc sáng có kích cỡ và hình dạng khác nhau, nhưng lại rất phù hợp với cây trồng bên tường trắng tinh sạch sẽ, không có quá nhiều đồ trang trí, dưới ánh đèn xen kẽ, phản chiếu cây cối xanh tươi mơn Ngữ Đàm như bước vào chốn bồng lai, lưu luyến nhìn khắp mọi Thuật Hâm mỉm cười đứng bên ta thừa biết sở thích này của cô, cũng biết dù cô có ngắm bao nhiêu cây đi chăng nữa, thì thứ cuối cùng cô mua, nhất định sẽ là kiểu xương rồng tròn mà cô ưng nhiên cô chọn một hộp kim loại nhỏ có in chữ tiếng Anh, ở giữa là cây xương rồng bí ngô màu vàng hổ phách.“Im.” Tôn Ngữ Đàm chặn đứng câu đùa của anh ta, “Tôi biết anh muốn nói gì.”Chu Thuật Hâm nhún vai, “Tôi mua nhé?”“Không cần.” Tôn Ngữ Đàm đập tay anh ta, “Bữa trước anh còn làm vỡ một chậu của tôi đấy?”“Không phải đã đền cho cô rồi à? Với cả đang yên đang lành cái chậu lại rơi xuống, tôi nghi cô cố tình bẫy tôi.”“Sếp nghĩ nhiều rồi, rõ ràng hai chậu đó để ở công ty anh.”“Đấy là vì cô không thể mang chúng đi thôi.”“Tôi đoán chắc anh nghĩ tôi không mang đi nên mới hào phóng đòi mua.”Chu Thuật Hâm cười, choàng tay qua vai rồi véo tai cô, “Cô biết muộn quá rồi.”Tôn Ngữ Đàm rụt cổ trốn anh ta,”Tôi biết lâu rồi, chẳng qua là giữ mặt mũi cho anh thôi, dừng ngay, tôi không thở nổi.” Cô cúi người thoát khỏi phạm vi khống chế của anh ta, giơ chậu cây lên uy hiếp “Còn động tay chân là tôi ném vỡ đầu anh đấy.”“Cẩn thận đụng người ta giờ.” Chu Thuật Hâm nắm lấy cổ tay cô kéo qua một sau Tôn Ngữ Đàm là một đôi nam nữ trẻ, có lẽ do bị chặn đường, sắc mặt người đàn ông không được đẹp lắm.“A–” Tôn Ngữ Đàm ngẩn ra, “Trần Duệ!”Trần Duệ mất kiên nhẫn sau khi thấy cô thì mặt mày giãn ra một ít, sau đó lại nhăn tít lại, ngập ngừng mở miệng, “Tôn–”“Tôn Ngữ Đàm” Cô tốt bụng nhắc nhở.“Lâu lắm không gặp.” Trần Duệ nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Cô về Hải Thành lâu chưa?”“Vừa về hôm nay.”“Thế bây giờ định…”“Chúng tôi chuẩn bị đi ăn.” Chu Thuật Hâm chủ động trả Duệ nhìn anh ta gật đầu, rồi lại nhìn Tôn Ngữ Đàm “Đây là?”Tôn Ngữ Đàm “Sếp của tôi.”Hoàng Sơ Vũ đứng bên cạnh Trần Duệ vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, vội nói xen vào “Đây cũng là sếp của tôi.” Cô ấy chỉ vào Trần Duệ, sau đó nháy mắt với Tôn Ngữ Đàm, như thể người cùng cảnh Duệ nâng tay nhìn đồng hồ, giọng điệu tự nhiên nói “Vậy cùng ăn bữa tối đi.”Ba người còn lại đều lộ vẻ ngạc nhiên, Tôn Ngữ Đàm xua tay từ chối, “Không được, không được, hai người đang bận việc, cứ kệ chúng tôi đi.”“Hết bận rồi.” Giọng Trần Duệ lộ vẻ không cho phép cự tuyệt, “Nhiều năm không gặp, hiếm lắm hôm nay mới chạm mặt, giờ không ăn một bữa, nhà tôi về lại nói tôi không ra gì.”Dưới sự khăng khăng của Trần Duệ, bốn người đã ngồi trên tầng cao nhất của một nhà hàng ngoài trời. truyện đam mỹTôn Ngữ Đàm nhìn Trần Duệ lịch thiệp kéo ghế cho Hoàng Sơ Vũ, còn chu đáo hỏi ba người họ thích ăn gì, cô nghĩ thầm năm tháng thực sự là một lưỡi dao vô hình, Trần Duệ phong độ quý ông này đâu còn là cậu thiếu niên kiêu ngạo trong trí nhớ của cô? Trước đây, đừng nói là Trần Duệ chủ động mời cơm, đến cả con mắt còn chẳng buồn liếc cô một đúng, Tôn Ngữ Đàm đột nhiên nhận ra ký ức của mình sai quá, Trần Duệ vẫn luôn chu đáo mà, chỉ là không xem trọng nhà cô giờ anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn cô cũng rất lịch sự ôn hòa bữa cơm, Trần Duệ hỏi cô đang làm nghề Ngữ Đàm suy nghĩ rồi trả lời, chắc cũng coi như là một giám sát viên, lập tức bị Chu Thuật Hâm trừng mắt, vì thế đề tài từ công việc của cô đã đổi thành hai ông chủ trao đổi danh thiếp cho Ngữ Đàm lại yên tâm ăn chuyện chán chê với Chu Thuật Hâm, Trần Duệ chợt nhớ ra một việc, liền hỏi cô, “Bây giờ cô đang ở đâu?”“Đường An Sơn.”“Trùng hợp vậy.” Trần Duệ lau môi, nhàn nhã nói “Chúng tôi vừa hay có một dự án bên đó, thỉnh thoảng tôi sẽ sang đó ở, Tôn Ngữ Đàm, có vẻ như chúng ta sẽ là hàng xóm.”“Chà, đúng là trùng hợp.” Thỉnh thoảng ở sao, Tôn Ngữ Đàm không quan tâm Thuật Hâm hỏi cô “Tôi gọi xe chở cô về nhé?”“Đừng, ở đây có tàu điện ngầm mà, đi 10 phút là xe thì ai lái?”“Bảo Tiểu Sơn tới đón cô thôi.”“Stop, tưởng tôi không biết à, anh định lừa tôi đến văn phòng anh làm việc thì có.”“Sao cô toàn nghĩ xấu về tôi thế, mỗi ngày đi đi về về, chúng tôi lại dịu dàng, dễ thương như thế, chẳng lẽ Tiểu Đàm không định đến sao?”“Sếp đừng có ném viên đạn bọc đường cho tôi.”Hai người nói qua nói lại, Hoàng Sơ Vũ vừa đi toilet về ngửi thấy thính thơm, buột miệng nói “Ôi, chị Tiểu Đàm, tình cảm của chị với sếp tốt ghê.”Tôn Ngữ Đàm “Cách mạng hữu nghị cả đấy.”Trần Duệ vốn ở phía đối diện lặng lẽ quan sát, lại bất ngờ nhận được một cú điện thoại, mấy phút sau thì dắt Hoàng Sơ Vũ vội vã rời đi.***
Tôn Ngữ Đàm bị lừa lên thuyền như thế đó, hồi hộp và phấn khích trong suốt hành trình, lúc về trường vẫn thấy chưa đã khi tốt nghiệp, thời gian rảnh càng nhiều, Tôn Ngữ Đàm càng tự do theo Chu Thuật Hâm vòng quanh thế khoảng thời gian dài tiếp xúc, Tôn Ngữ Đàm phát hiện Chu Thuật Hâm không nghiêm túc đứng đắn như lần đầu gặp đầu anh ta không quá bận rộn, lại rất ham chơi, thường tay nắm tay dạy Tôn Ngữ Đàm lướt sóng, lặn kiên nhẫn thì rất dễ thương, dễ gần, lúc đùa thì lại vô cùng ngứa thể coi anh ta là một ông chủ vừa đáng yêu vừa đáng may với chuyện chính sự ông chủ không làm bậy, Tôn Ngữ Đàm nhìn những lá cờ đỏ nhỏ trên bản đồ của mình ngày càng nhiều, sắp phủ hết các khu nghỉ mát lớn trên thế giới cửa hàng thương hiệu trên khắp thế giới cũng đã ghé qua, vai trò của cô cũng bị hạn lại bắt đầu thấy mệt mỏi với cuộc sống phiêu bạt này, trái tim cô dần trở nên tỉnh đó, tại khu nghỉ dưỡng trượt tuyết ở Thụy Sĩ, Tôn Ngữ Đàm vô tình gặp được đàn chị Hạ Nam chơi thân hồi đại người uống rượu hàn huyên cả tối. Sau khi nghe cô tỏ lòng về những bối rối và do dự hiện tại, Hạ Nam đề nghị cô thử rời đi, vào làm cho bộ phận quan hệ công chúng của công ty cô dù Tôn Ngữ Đàm đã động lòng, nhưng cũng không ngốc đến mức coi là thật, mặt cô không đủ dày để dựa quan hệ nhậm chức, nên đành nhặt lại sách vở, lên kế hoạch bắt đầu lại.“Thực ra lúc đó tớ rất ghen tị với cậu.” Tôn Niệm Tây thẳng thắn nói, “Hôm đó về nhà tớ vẫn luôn nghĩ, cơ hội thực sự chỉ dành cho những người đã chuẩn tớ nhớ cậu học giọng địa phương vì một cậu bạn cùng lớp đúng không?”“Ừ, bạn cấp 3, lúc mới sang Úc ngày nào cũng chửi bậy vì nghe chẳng hiểu gì, tớ mới nghiên cứu rồi phát hiện ra quy luật.”“Giờ cậu ta về nước chưa?”“Sắp ra cũng không phải hoàn toàn vì cậu ta, cậu còn nhớ buổi tọa đàm khi ấy không, một đàn chị cùng ngành chia sẻ kinh nghiệm về vấn đề giọng địa phương, nói đây là rào cản lớn nhất của chị ấy.”“Có chút ấn tượng.”“Chị ấy mới là động lực của mà, Tôn Niệm Tây, cậu ghen tị cái gì, rõ ràng cậu chỉ muốn quay về Hải thành làm phú bà cho thuê nhà.”“Đừng có nói vớ vẩn, giờ tớ là giảng viên đại học thuê nhà chỉ là phụ thôi.”“Sinh viên của cậu có ai nói tiếng Anh tốt không?”“Còn phải hỏi, mặc dù chỉ là trường loại hai bình thường, nhưng chỗ tớ vẫn có nhiều nhân tài lắm đó.”“Vậy cậu gửi WeChat của tớ cho bọn họ nhé.”Tôn Niệm Tây gật đầu, cô ấy chợt reo lên, “Tớ vừa nhớ ra, tớ vẫn muốn đi xem một bộ phim, nhưng chưa rủ được ai đi cùng, hay giờ chúng mình đi xem phim nhé?”Tôn Ngữ Đàm không có ý kiến, Tôn Niệm Tây hào hứng mở app đặt vé xem phim, lướt một hồi thì xị mặt xuống, chắc bộ phim sắp hết hạn phát hành, nên hôm nay giờ chiếu khó đi, hoặc chỉ còn mấy chỗ ngồi không tốt.“Vậy mai hẵng xem.” Tôn Ngữ Đàm nói.“Đành vậy, để tớ đặt vé trước.” Tôn Niệm Tây lại lướt tiếp, “Mua suất 3D nhé, chỗ ngồi ở rạp đó ngày mai chỉ có hai suất chiếu thôi, một là giữa trưa, hai là hơn 7 giờ tối, chọn buổi tối nhé, chiều mai tớ có lớp rồi.”“Ok.”Tôn Ngữ Đàm nhận được cuộc gọi của Tôn Niệm Tây lúc 4 giờ chiều ngày hôm ấy nói bạn trai mình đột ngột trở về, đón cô ấy tan làm, hai người chuẩn bị đi ăn tối.“Tớ xin lỗi nhé, bảo bối ~” Tôn Niệm Tây nói xin lỗi, nhưng giọng lại rất vui mừng, vô cùng gọi đòn, “Tớ với đại bảo bối của tớ muốn trải nghiệm thế giới hai người! Không xem phim cùng cậu được rồi!” Cô ấy gửi phiếu mã QR cho Ngữ Đàm vừa tức giận vừa buồn cười, cô nói “Hừ, cậu đúng là con bồ câu hư phiếu cho tớ làm gì, hai người tự xem đi.”Tôn Niệm Tây khoái chí “Không không không, tiểu biệt thắng tân hôn, ai rảnh xem phim chứ, cậu xem giúp tớ đi.”Tôn Ngữ Đàm vốn định bảo cô ấy trả vé, nhưng lại nghĩ đúng mình đang rảnh, xem phim xong đi dạo siêu thị một chuyến cũng bảy giờ tối, cô thay quần áo rồi đi xuống lầu, cửa thang máy từ từ mở ra, Trần Duệ đứng bên gật đầu với cô, chờ cô ra mới bước Ngữ Đàm nóng đầu, đột nhiên quay lại hỏi “Trần Duệ, anh có muốn xem phim không?”Lúc cô quay đầu, Trần Duệ giữ phím không cho cửa đóng lại, nghe xong lời mời của cô thì im lặng một lúc Ngữ Đàm vội vàng nói “Không xem cũng không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không cần miễn đang thừa một vé, nghĩ không ai xem thì lãng phí.”“Đợi tôi một lát.” Trần Duệ nói, “Tôi sẽ xuống ngay.”Bộ phim là một bộ phim hài mới đoạt giải gần Ngữ Đàm đã xem tóm tắt cốt truyện trước đó, nói về chuyện tình yêu của một cặp đôi không tim không nhân vật chính có tính cách rất khác nhau, mỗi lần cãi nhau đều khiến khán giả bật Ngữ Đàm bị chọc cười, cô nhìn sang người bên cạnh, mong chờ người ấy cũng nhìn mình cười, một loại ăn ý không cần nói ra, đây là thói quen hình thành sau nhiều năm xem phim cùng cô bạn tối nay, người ngồi bên cạnh cô Trần Duệ – không hề ăn thoải mái dựa vào lưng ghế, miệng cười tủm tỉm, sườn mặt thấp thoáng sau ánh đèn, nhưng anh không thèm để ý đến ánh mắt của cô, Tôn Ngữ Đàm đành thu nụ cười, cụt hứng quay đầu những mâu thuẫn lớn nhỏ qua đi, bộ phim kết thúc trong cảnh đoàn viên hạnh ngồi của họ ở hàng ghế sau, Tôn Ngữ Đàm ngồi lọt thỏm trong đi theo Trần Duệ bước ra bước xuống bậc thang, trên màn hình xuất hiện tên các diễn viên, cô mải nhìn nên không chú ý dưới chân, bước hụt một cái, Trần Duệ phản ứng cực nhanh, tay giữ eo cô khỏi ngã.“Cẩn thận.” Anh nói, thân thể hai người dán sát, giọng anh quanh quẩn bên tai Ngữ Đàm đỏ mặt, buông tay đang bám lấy tay anh ra, cảm ơn anh đã cạnh rạp chiếu phim có một cửa hàng kem. Tôn Ngữ Đàm dừng chân, định hỏi Trần Duệ có muốn ăn không, điện thoại của anh lại reo lên.“Tôi nhận điện thoại một tí.”Chờ Trần Duệ quay lại, Tôn Ngữ Đàm đã ngồi trong cửa hàng, cầm muỗng nhỏ xúc đứng nhìn cô mãi, lúc cô chuẩn bị ngẩng đầu lên mới dậm bước về phía cô.“Trần Duệ, anh bận rồi à? Nếu bận thì cứ đi trước đi.” Tôn Ngữ Đàm sợ anh lịch sự quá mức, lại nói thêm một câu, “Vừa lúc tôi muốn đi dạo một mình.”Trần Duệ kéo ghế gỗ ngồi đối diện với cô, hai người chỉ cách nhau một cái bàn tròn nhỏ, anh không nói gì, Tôn Ngữ Đàm liếc nhìn nhiên anh tiến sát lại, Tôn Ngữ Đàm giật thót, vội ngồi thẳng lưng, kiềm chế không lui ra sau, không hiểu tại sao trong đầu cô lại hiện ra một loạt hình ảnh của mấy bộ phim thần tượng.“Có chuyện gì vậy?” Cô bình tĩnh Duệ “Cô làm rơi một chiếc bông tai rồi.”Tôn Ngữ Đàm lập tức sờ lỗ tai, quả nhiên, vành tai bên phải trống hơi khó chịu, định đứng dậy Trần Duệ dang ra trước mặt cô, ở giữa là một viên ngọc trai đính trên vòng bạc.“À, cảm ơn, cảm ơn.” Tôn Ngữ Đàm duỗi tay định lẫy, nhưng Trần Duệ lại gập tay về.“?” Tôn Ngữ Đàm giữ lấy cổ tay anh “Trần Duệ, nhặt được của rơi trả người đánh mất.”Trần Duệ để cô nắm tay, “Có đâu.”
xương rồng hoảng loạn