Thùy Tiên bị 'dìm' ở bữa tối đặc biệt Miss Grand International 2022. Mới đây, Thùy Tiên và dàn thí sinh Miss Grand International 2022 đã cùng tham gia 1 buổi tiệc. Tại đây, khoảnh khắc Chủ tịch Nawat và bà Phó chủ tịch Teresa đứng cạnh trao quà cho đương kim Hoa hậu nhận nhiều [Hàng Cao Cấp] Bộ Bao tay chơi game sợi bạc chơi FF, PUBG, Liên quân Mobile 24 sợi dệt kim thoáng khí chuyên nghiệp, chống ra mồ hôi tay, tăng độ nhạy 3 Ratings Brand : Thanh Nga Kim Tien Nguyen. Korea Institute of Medical Microrobotics, 43-26, Cheomdangwagi-ro 208-beon-gil, Buk-gu, Gwangju, 61011 South Korea. School of Mechanical Engineering, Chonnam National University, 77 Yongbong-ro, Buk-gu, Gwangju, 61186 South Korea. Search for more papers by this author Bạn đang không biết đến các cơ sở nào uy tín thì giờ đây bạn có thể yên tâm về điều đó, ngay sau đây Toplist sẽ giới thiệu tới bạn những cơ sở khám chữa thú y tốt nhất tại Hà Nội.: đặt sức khỏe thú cưng lên hàng đầu. Ngoài ra phòng khám còn hỗ trợ tư Bài viết dưới đây sẽ chia sẻ đến bạn 12 vấn đề có thể gặp phải khi cho thú cưng ngủ chung với chủ. Một cuộc khảo sát gần đây cho thấy, gần một nửa trong tổng số những chú chó cưng đã được ngủ trên giường với chủ nhân của mình. Trong đó, có 62% chó con, 41% chó cỡ trung và 32% chó lớn, 62% mèo ngủ với người lớn và 13% mèo ngủ cùng với trẻ em. Hack Kim Cương Poke Đại Chiến cho Android miễn phí. Hack kim cương poke đại chiến cùng phiên bản mới cho android. Mình sẽ hướng dẫn tải poke đại chiến hack kim cương và dowload hack poke dai TẢI VỀ. Trang Chủ. Tiếp →. Hack Poke Đại Chiến. Thủ Thuật Đẳng Cấp thú Cưng. TTO - Chi vài trăm triệu để sở hữu những chú mèo không lông với nhiều người là việc xa xỉ, nhưng với chị Huỳnh Thị Kim Dung (ngụ quận Gò Vấp, TP.HCM) thì việc này là hoàn toàn xứng đáng. Cuộc thi 'Lan tỏa năng lượng tích cực 2022': Lớp học tiếng Anh đặc biệt của sdPdgRt. “Tiểu Minh! Tiểu Minh?” Thái Bao cuộn một quyển tạp chí lại quơ quơ trước mắt Minh Tiêu, “Nghĩ gì thế? Gọi cậu nửa ngày mà chẳng í ới gì cả.”“À, không nghĩ gì hết.” Minh Tiêu xoa xoa viền mắt, đứng dậy khỏi ghế sa lông, cầm điện thoại di động lên nhìn qua rồi cau mày nói “9h40 rồi sao?”“Ừ, cứ tưởng cậu tới trung tâm thể hình, ai dè cậu lại ngồi ngẩn ra ở chỗ này.” Thái Bao nói tiếp “Không đi mau lát nữa nhóc Thần Hựu kia lại chạy tới tóm cổ cậu bây giờ. Sao thế? Có tâm sự à?”“Có sao?” Minh Tiêu hỏi.“Phí lời, bây giờ đầy mặt cậu đều viết bốn chữ lớn.” Thái Bao điểm điểm trên mặt chính mình “Tôi-Có-Tâm-Sự.”“Không phải đâu.” Minh Tiêu qua loa mà xua xua tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc.“Có phải cậu gặp chuyện gì rồi không?” Thái Bao tiến lên một bước, thu hồi giọng điệu đùa giỡn vừa nãy, “Hai hôm trước tôi đã cảm thấy cậu là lạ rồi, cảm giác chẳng còn nhiệt tình như mọi khi nữa.”“Không có chuyện gì đâu.” Minh Tiêu cúi đầu nhét khăn mặt vào trong túi xách, “Có lẽ là người hơi mệt thôi.”“Mệt thì không phải trạng thái như thế này, cậu đừng lừa tôi.” Thái Bao nói “Tiểu Minh, có việc thì đừng giấu trong lòng, nói với tôi, tôi sẽ giải quyết cho cậu. Dù tôi không giải quyết được thì chẳng phải còn anh Niệm sao, bên trên còn có Quý tiên sinh nữa mà.”“Không có gì đâu!” Giọng Minh Tiêu hơi cao lên, động tác sắp xếp đồ đạc cũng dừng lại, “Thật sự không sao hết, Thái Bánh Bao, cậu đừng lo. Ai mà chẳng có lúc tâm trạng tụt dốc chứ? Tôi sẽ tự điều chỉnh.”Thái Bao lấy túi xách của anh qua một bên, “Nếu thật không sao thì cậu sẽ không bày ra vẻ mặt này.”Minh Tiêu giương mắt, mấy ngày ngủ không ngon, ban ngày công việc lại nhiều, trong mắt anh đã hiện lên tơ máu.“Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc có chuyện gì.”“Thật sự không…”“Anh Tiêu!”Đúng lúc này Thần Hựu xuất hiện ở cửa, tinh thần xán lạn cười nói “Hôm nay anh Tiêu muốn lén làm biếng sao?”Minh Tiêu lấy cái túi lại, kéo khóa kéo lên, làm bộ thoải mái “Đi ngay đây.”Thái Bao không muốn nói quá nhiều trước mặt Thần Hựu, lập tức vỗ nhẹ lên vai Minh Tiêu một cái, lớn tiếng nói “Thấy tôi nói chuẩn chưa, cậu không đi kiểu gì Thần Hựu cũng tới bắt người, cậu còn không tin!”“Tụi anh mới nói về em hả?” Thần Hựu chạy vào giúp Minh Tiêu cầm túi, “Anh Tiêu, sao hôm nay anh đến muộn vậy?”“Cậu ấy không đến muộn, tại mấy nay mệt nhọc nên vừa nãy nghỉ ngơi một lát thôi.” Thái Bao nói.“À.” Minh Tiêu gật đầu, không phát hiện giọng của mình trầm hơn so với với bình thường rất nhiều, “Đi thôi, mau tới trung tâm thể hình.”“Anh không đi.” Thần Hựu đột nhiên lên Tiêu và Thái Bao đồng thời nhìn về phía Hựu thả túi xách của Minh Tiêu lại trên bàn, tiến đến trước mặt anh, giơ tay định chạm lên trán anh, ánh mắt đầy thân thiết “Anh Tiêu, anh không thoải mái ở đâu hả?”Minh Tiêu đang khổ não vì cậu, hành động thân mật này của cậu nhất thời khiến cả người anh không dễ chịu, muốn lui về phía sau nhưng sau lưng lại là bàn làm việc rộng lớn, cơ bản là anh chẳng thể lui được nữa.“Không, anh vẫn khỏe.” Minh Tiêu nhẹ nhàng đẩy Thần Hựu ra một chút. Thần Hựu vội bắt lấy tay anh, “Em dẫn anh đi khám bác sĩ.”Phản ứng của Thần Hựu đến cả Thái Bao cũng cảm thấy quá mức khoa trương, “Ôi đừng, cậu ấy chỉ hơi mệt chút thôi, không đáng phải đi gặp bác sĩ đâu. Thế này đi, cậu là huấn luyện viên thể hình của Tiểu Minh mà, buổi sáng có cần luyện tập hay không, luyện như thế nào cậu nói một cậu là xong. Nếu cậu muốn cho Tiểu Minh nghỉ ngơi cũng được nữa là. Có điều hôm nay bên chỗ Diêu Diệp có cái hoạt động, ầy, chắc sẽ ồn lắm, hay là hai người qua trung tâm thể hình đi, bên ấy yên tĩnh mà còn có sô pha nữa.”Minh Tiêu quay đầu lại nhìn Thái Bao “Không cần nghỉ đâu, tôi không sao.”Thần Hựu lại kéo tay anh đi ra ngoài “Anh Tiêu, việc này anh phải nghe lời em, em là huấn luyện viên của anh đấy!”Minh Tiêu thở dài, đi theo Thần Hựu vào thang máy, anh cứ tưởng rằng cả hai sẽ vào thang máy thông thường để đến trung tâm thể hình ngồi cho hết thời gian, không nghĩ tới Thần Hựu lại trực tiếp kéo anh đến bên cạnh thang máy chuyên dụng.“Sô pha bên trung tâm thể hình làm sao mà ngủ được?” Thần Hựu nói “Muốn ngủ thì phải ngủ một giấc thật ngon, trên kia vừa hay có gian phòng nghỉ ngơi.”“Trên kia?” Minh Tiêu cứng ngắc cả người, cửa thang máy mở ra cũng không chịu đi Hựu lập tức giải thích “Không phải phòng làm việc của Quý tiên sinh đâu, là phòng nghỉ riêng của em. Trợ lý cũng có khi phải ở lại qua đêm mà, anh Từ Phàm đã sắp xếp riêng cho em một phòng rồi.”Minh Tiêu nửa tin nửa ngờ, thang máy chậm rãi dịch chuyển lên, đến tầng cao nhất mới dừng lại.“Phòng nghỉ của em nằm cùng tầng với phòng làm việc của Quý tiên sinh hả?”“Đừng lo lắng, sẽ không gặp đâu.” Thần Hựu nói “Sáng nay Quý tiên sinh không ở đây.”Tầng cao nhất vô cùng yên tĩnh, thảm trải nền tựa hồ đã hút đi tất cả mọi tiếng vang. Thần Hựu dẫn Minh Tiêu tiến vào một gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa là một căn phòng sạch sẽ và thoáng mát, ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào khiến cả không gian như sáng bừng Hựu đẩy ra một cánh cửa nhỏ, “Anh Tiêu, bên trong chính là phòng ngủ. Chăn và ga trải giường đều sạch sẽ, anh vào nằm một lát đi, phòng xép này là của em, sẽ không có ai vào quấy rầy đâu.”Minh Tiêu đi tới bên giường, thấp giọng nói câu “Cảm ơn”. Mà Thần Hựu chỉ “roẹt” một tiếng kéo rèm cửa sổ lại, không nghe thấy lời nói ấy.“Anh mau ngủ đi, lát em sẽ mang một ly nước bỏ vào đây.” Thần Hựu Tiêu hơi cảm thấy lúng túng, khẽ hỏi “Anh ở đây sẽ không ảnh hưởng tới em chứ?”“Không đâu.” Thần Hựu cười “Vừa hay em cũng muốn làm biếng một chút, anh ngủ trong này đi, em chơi game ngoài kia.”“Ừ.”Thần Hựu đi ra ngoài, rón rén đóng cửa lại, lúc này Minh Tiêu mới nằm lên giường, kéo chăn bao kín lấy đêm mưa ấy, anh gần như chẳng thể ngủ ngon một giấc nào, trong đầu cứ suy nghĩ lung ta lung tung, hệt như bản thân đã phát điên rồi mà anh phải cân nhắc rất nhiều, nhiều nhất chính là nên xử lý phần tình cảm vẫn luôn cất giấu trong tim này thế Hựu và Quý tiên sinh không phải loại quan hệ đó, đây là niềm vui bất ngờ. Nhưng dù vậy thì Thần Hựu cũng không phải của lại chuyện trong thời gian qua, kỳ thực được làm bạn bè bình thường với Thần Hựu là điều rất tốt rồi, tiến thêm một bước nữa thì có thể trở thành anh em thân thiết lại càng tốt loại sinh vật như con người chung quy sẽ chẳng biết thỏa đó trong màn mưa như trút nước, Thần Hựu che chở cho anh, lo lắng cho anh, sau khi về nhà liền nhanh chóng bắt anh ngâm nước nóng dù cậu còn ướt hơn, sau đấy lại còn mặc quần lót của anh…Những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể ấy hội tụ lại, đánh tan đi những ý nghĩ chỉ làm bạn bè, chỉ coi nhau như anh em của Minh còn muốn tiến thêm một bước Tiêu nhắm mắt lại, kéo chăn lên tận lỗ mũi, che ngang nửa khuôn đứng bên vách núi, chỉ cần khẽ tiến lên một bước nữa thôi sẽ rơi xuống vực sâu vô đi này, phải bước như thế nào đây?Thái Bao nói gần đây anh không vui vẻ và nhiệt tình giống trước kia, miệng anh thì không thừa nhận chứ tâm lý thì rõ ràng hơn bất kì anh không có gì để hăng hái năng nổ vì anh có người trong tim năm gần đây trải qua vừa bận rộn lại cũng rất đơn điệu, công việc là kí thác duy nhất của anh, muốn làm diễn viên giỏi, muốn dựa vào bản lĩnh để được nhận vai chính trong phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình, những chuyện khác anh vẫn chưa từng nghĩ quá Niệm Hàm thay cái người vẫn luôn giấu mặt kia đưa ra lời mời, anh cũng từng rất do dự, sâu trong nội tâm Minh Tiêu không đồng ý loại “giao dịch” này, thế nhưng một khi nghĩ tới hiện thực, anh chỉ sợ nếu như cự tuyệt, bỏ lỡ, liệu tương lai có còn cơ hội nào nữa hay không?23 tuổi, anh đã không phải là thiếu niên 18 tuổi mới vào nghề định chấp nhận cuộc giao dịch này liền mang ý nghĩa anh sẽ phải bỏ qua một vài thứ, ví như tôn nghiêm, ví như tự do. Dùng những thứ này để giành lấy cơ hội nổi danh thì có đáng hay không? Mỗi lần nghĩ tới chuyện này Minh Tiêu đều sẽ cho ra một kết luận khác mà tâm trạng vui vẻ sẽ cảm thấy chuyện này chẳng có gì cả, chẳng phải mọi người đều như vậy đó sao, cũng không phải được cho cơ hội liền có thể thành công, có tài nguyên cũng phải dựa vào thực lực và nỗ lực mới được. Khi bản thân chìm trong tiêu cực anh lại nghĩ, không đáng, nếu như để thành công mà phải bán mình đi, vậy bản chất của chính sự thành công đó đã là thất bại dù cho có lâm vào trạng thái tiêu cực thì anh cũng không biểu lộ ra sự mất mát này, mà mỗi ngày anh sẽ nghiêm túc hoàn thành lịch trình được sắp xếp, tuyệt đối không lười biếng trì nhân không phải gì khác, chẳng qua là nếu đã tiếp thu thì sẽ không có đường lui, vậy anh nhất định phải làm không đã bán đi chính mình thì còn ý nghĩa gì nữa?Nhưng bây giờ, sự nhiệt tình ấy đã biến Minh Tiêu ý thức được tình cảm của mình đối với Thần Hựu là tình yêu thì anh cũng hối hận như thời gian có thể chảy ngược, anh nhất định sẽ không gật đầu với vị kim chủ giấu mặt kia, sẽ không dễ dàng bán’ đi tương lai của chính phải là tạm thời không nổi tiếng thôi sao? Cố gắng kiên trì thêm mấy năm nữa, không chừng sẽ có cơ hội mới. Chẳng phải Trình Hạo cũng đợi được cơ hội tới đó sao?Lui mười ngàn bước mà nói, dù mãi chỉ có thể là diễn viên bé nhỏ chuyên đóng vai quần chúng thì cùng lắm anh không làm diễn viên nữa, đổi nghề làm gì mà sống không nổi cơ chứ?Tại sao lại có thể qua loa bán mình cho một kẻ mà ngay cả mặt mũi đều chưa từng thấy?Minh Tiêu cuộn người lại trong chăn, giống như mỗi buổi tối của mấy ngày gần đây ngày anh rất ít lộ ra vẻ khác thường, mà khi màn đêm buông xuống, anh sẽ xé đi lớp ngụy trang ấy, anh sẽ như một đứa trẻ bất lực và mờ mịt, sẽ vì phạm lỗi mà ảo não, không biết tương lai phải làm sao bây như không có bản hợp đồng’ ràng buộc vô hình kia, anh nhất định sẽ theo đuổi Thần thích một người cùng giới tính, chẳng sao thích một người có gia cảnh không giống mình, cũng không hề Tiêu chẳng thèm để ý những thứ này. Nếu như có thể được Thần Hựu đáp lại, vậy thì chẳng còn gì tuyệt hơn nữa, nếu như đến cuối cùng Thần Hựu cũng không động lòng, hoặc là bởi vì bị người ngoài ngăn cản mà từ bỏ, vậy cũng chẳng còn gì để mà tiếc nhất, anh không cần chôn chặt phần yêu thương bây giờ, anh không có cách nào bước một bước trước là vực anh lại chẳng thể thống trị tương lai của chính mình.—Thần Hựu vô cùng cẩn thận, kéo rèm cửa sổ rất kín, chẳng một tia sáng nào có thể len vào. Minh Tiêu trốn ở trong bóng tối thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy trời cao đã ban cho anh một câu chuyện thật quá nực sao nhiều năm trước đây anh lại không gặp gỡ một người rồi nảy sinh tình cảm?Tại sao khi anh vừa cương quyết xác định dùng chính mình để đổi lấy tương lai thì người ấy liền xuất hiện?Có thể đổi ý được sao, có thể nói với kim chủ rằng “Tôi hối hận rồi” sao?Mấy ngày nay, suy nghĩ “đổi ý” đã không phải lần đầu tiên xuất hiện. Minh Tiêu không dám nói với bất kì ai, cũng âm thầm ép bản thân phải gạt bỏ ý nghĩ này chủ đã tung tiền vào anh, cho anh người đại diện ưu tú nhất Tinh Hoàn, để siêu sao có địa vị lớn như Diêu Diệp cùng hợp tác, ngay cả ảnh đế Kiều Ngộ cũng bỏ công ra giúp đỡ… Việc đã đến nước này, tuyệt đối không phải một câu “Tôi hối hận rồi, tôi muốn rút lui” là có thể giải giới này có thể rất ôn nhu, cũng có thể rất tàn khốc, giống như người bí ẩn đang “trợ giúp” cho anh phương nếu có thể dành cho anh nhiều tài nguyên tốt thì tất nhiên cũng dễ dàng hủy diệt anh, không chừng lại còn có thể liên lụy đến những người xung quanh đó là kẻ có thể một tay che Tiêu không dám nghĩ quá sâu xa nhưng chỉ cần không thoát được thân phận bây giờ thì anh chẳng thể thản nhiên đối diện với Thần Hựu, cũng càng không dám thổ lộ cõi không thể nghi ngờ là nan đề vô cùng khó cửa sổ ngụy trang ban ngày thành đêm đen, Minh Tiêu lại mất ngủ giống như mỗi một đêm vừa cánh cửa lặng yên mở ra, anh vội vàng nhắm mắt lại giả bộ đang ngủ, hít thở chậm rãi đều Hựu bước vào, đúng như lời đã nói cậu bưng theo một ly Tiêu có thể nhận ra được cậu đang cẩn thận nhẹ nhàng đặt ly nước kia lên trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xổm giây từng phút bị kéo dài ra, Thần Hựu yên lặng nhìn chăm chú vào người mà cậu yêu. Minh Tiêu không thể nhìn thấy thương tiếc và tình cảm nồng nàn trong mắt vậy, hai má anh vẫn nóng bừng lát sau, Thần Hựu nhét góc chăn, động tác nhẹ vô cùng mà kéo cái chăn xuống, dường như cậu chỉ lo sẽ làm Minh Tiêu tỉnh Tiêu nghe thấy cậu dùng giọng rất nhỏ nói thật khẽ “Đắp kín như thế, ngộp thở thì làm sao bây giờ?”Trái tim Minh Tiêu đập nhanh đến mức không cách nào khống chế chăn xong xuôi, Thần Hựu liền ngồi xổm ở bên giường ngắm anh thêm một lúc nữa, cậu nhẹ nhàng thở dài, vươn ngón tay cách một khoảng trên chóp mũi Minh Tiêu, làm động tác ấn ấn trên không trung rồi khẽ nỉ non “Anh Tiêu, anh Tiêu Tiêu…”Em rất muốn hôn không phải trong phòng mờ tối, Thần Hựu sẽ thấy hai má và bên tai Minh Tiêu đang dần dần biến xổm lâu đến nỗi hai chân cũng hơi tê rần, Thần Hựu mới đứng dậy lùi ra cạnh cửa, lúc khép cửa lại còn không nỡ liền quay lại nhìn người nằm trên giường thêm một thấy tiếng đóng cửa vang lên, Minh Tiêu lập tức mở mắt ra, gấp rút hô hấp, cơ hồ không kiềm chế nổi cảm xúc đang cuồn cuộn trong trước đã chơi vơi ngoài vách núi, nếu như bị ai đó đẩy một cái sẽ tức khắc rơi về phía vực giọng nói trong đầu vang lên hỏi anh Minh Tiêu, mày dám không? Mắt Thấy là tiểu thuyết huyền nghi thần quái thịnh hành trên mạng mấy năm gần đây, dùng hình thức của nguyên tác để giảng giải thì nó muốn làm nổi bật câu chuyện “Những gì mắt thấy chưa chắc đã là sự thật”. Từ năm ngoái, trên mạng đã râm ran truyền ra thông tin bộ tiểu thuyết này được bán bản quyền để làm phim truyền hình. Lúc đó Minh Tiêu và Trình Hạo còn từng suy đoán xem hai nam chính của tiểu thuyết sẽ do ai diễn, sau đó cho ra kết luận cuối cùng rằng “Ai diễn thì kẻ đó nhất định sẽ nổi”.Khác với phần lớn tiểu thuyết có tiếng trên mạng, độ dài của Mắt Thấy vừa phải, chỉ có hơn hai trăm nghìn chữ, văn phong cực kỳ tinh luyện, những câu miêu tả không quá nhiều, nội dung vở kịch chủ yếu đọng lại ở phần đối thoại, tựa như chủ ý của tác giả chính là muốn đi theo hướng kịch bản truyền hình Tiêu có tiềm chất đi theo thời đại, ngoài việc lăn lộn kiếm sống thì cứ có trò chơi nào nổi thì anh sẽ thử chơi trò đó, phim truyền hình nào ăn khách cũng sẽ xem, theo bản năng dựa vào những tác phẩm nổi danh đấy muốn thăm dò tìm tòi lí do vì sao chúng lại thành công, suy nghĩ thêm mình có thể học tập được gì từ đó hay nên khi tiểu thuyết Mắt Thấy oanh tạc trên các diễn đàn mạng, Minh Tiêu lập tức mua ebook về, dành ra hai đêm gần như thức trắng đọc xong, cho nên đối với hai vai nam chính Liễu Tầm Ngạn và Hoa Phi Minh anh có ấn tượng vô cùng sâu qua dù có thế nào cũng không nghĩ tới, thời gian mới qua hơn nửa năm, chính mình lại được sắm vai một trong hai nhân vật không phải là đang nằm mơ chứ?Có xuyên tới thế giới khác thì cũng không lưu hành chơi trò như vậy đâu!Hai tay Minh Tiêu chống trên lưng ghế sô pha, vừa hưng phấn vừa xen lẫn cảm giác mê năm gần đây anh vẫn luôn muốn được nổi tiếng, nguyện vọng vào sinh nhật lần thứ 23 cũng là “trở nên nổi tiếng”, thế nhưng khi con đường màu hồng ấy đột nhiên bày ra ngay trước mặt, nội tâm của anh lại trở nên lo âu, thấp thực không phải là câu chuyện đồng thoại đầy sắc màu rực rỡ, nào có miếng bánh ngon miễn phí từ trên trời rơi xuống như vậy. Nhận được lợi ích từ người khác thì hoặc sớm hoặc muộn cũng phải trả về, đạo lý này dĩ nhiên Minh Tiêu hiểu rất hiểu cho nên anh mới càng bất hội đột nhiên ập tới, tất nhiên là bởi vì có người để mắt đến anh như người này đứng ở trước mặt anh, trực diện biểu thị muốn ngủ với anh thì Minh Tiêu nhất định sẽ không chút do dự mà từ chối —— dù cho đối phương đưa ra điều kiện cực kỳ hậu hĩnh tới cỡ nào đi chăng tình huống trước mắt là người này căn bản không xuất hiện, ngay cả từ chối thì anh cũng chẳng biết tìm ai để mà đáp “Không”.Anh Trương rót chén trà, nhìn qua nom có vẻ lười biếng như một người bình thường mà ngữ khí rõ ràng lại khác xa “Minh Tiêu này, cậu biết anh luôn luôn hi vọng mấy đứa dưới tay anh sẽ không bao giờ dính tới chữ Kim chủ’, Bao dưỡng’ đúng không? Thế nhưng lần này…”Anh Trương dừng một chút mới nói tiếp “Thẳng thắn mà nhìn nhận thì trong giới này anh lăn lộn lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp tình huống giống hôm nay.”Hai hàng lông mày của Minh Tiêu cau lại, anh nhìn chằm chằm đường kẻ gạch hoa trên sàn nhà đến xuất thần.“Cậu theo anh cũng được 4 năm, anh chẳng có bản lĩnh gì, không có cách nào lấy được tài nguyên tốt cho các cậu.” Anh Trương uống một ngụm trà, thở dài “Anh thấy chúng ta đánh cược một lần đi, nắm chặt lấy cơ hội trước mắt rồi sau này tới bước nào nghĩ tiếp bước đó.”Minh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn người đại diện nhà mình.“Quý tiên sinh không phải bảo cậu đi theo Niệm Hàm sao? Cậu liền thoải mái mà theo anh ấy đi.” Anh Trương nói tiếp “Niệm Hàm tranh thủ được vai nào cho cậu thì cậu liền diễn vai đó. Chúng ta không thể cứ bối rối mãi được đúng không? Mấy năm qua cậu nỗ lực phấn đấu như nào anh đều nhìn thấy, cậu không thiếu thực lực mà chỉ thiếu mỗi vận may. Hiện tại vận may tìm đến, chẳng có lý gì để cậu lại đóng cửa không tiếp nó cả.”Minh Tiêu chợt cảm thấy hơi xao động.“Về phần vận may này là ai cho thì trước tiên đừng suy nghĩ vội.” Anh Trương nhẹ giọng trấn an “Cứ thuận theo tự nhiên thôi, cậu thấy có được không?”—————-Cùng ngày hôm ấy Minh Tiêu liền chuyển lên tầng dùng cá nhân anh để ở công ty thật sự rất ít ỏi, gần như ôm một chuyến là có thể chuyển mặt Minh Tiêu vẫn mang dáng vẻ trấn định tự nhiên quen thuộc, nhưng trời mới biết hiện giờ trong lòng anh là muôn trùng sóng lớn thét nhớ khi mới 17 tuổi, anh từng thề phải làm một diễn viên giỏi giang trong sạch, kiên cường bất khuất. Loáng một cái trôi qua 5 năm, cuối cùng vẫn phải đối diện với hiện thực —— hoặc nói đúng hơn là cúi đầu trước thực sự muốn gây dựng thành tựu trong cái vòng hỗn độn này nhất định phải mất đi chút gì Trương nói rất có lý, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi, không có gì phải sợ kế tiếp, Giải trí Tinh Hoàn xôn xao không dứt, từ trên xuống dưới đều nhiệt tình thảo luận về chuyện diễn viên nhỏ bé Minh Tiêu bò lên giường của vị kim chủ nào đấy. Thông tin được mọi người tin tưởng nhất dĩ nhiên là boss lớn đứng đầu công ty – Quý tiên trí Tinh Hoàn là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Cố thị, Quý tiên sinh là con trai độc nhất của con gái út đã quá cố của Cố gia, từ nhỏ phong lưu thành tính, từng lăng-xê không ít thanh thiếu niên xinh đẹp. Nghe đâu diễn viên Diêu Diệp hot’ nhất trong Tinh Hoàn cũng từng là tình nhân được cưng chiều trên giường của năm trước, Quý tiên sinh chẳng biết vì sao thu bớt tính tình, không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa mà cũng không cưới vợ sinh con. Thế nhưng mọi người đều biết, xưa nay hễ là dự án mà Diêu Diệp lựa chọn, bộ phim mà Diêu Diệp thích thì không có cái nào có thể lọt vào tay người rất nhiều người lén lút bảo Quý tiên sinh và Diêu Diệp chính là kiểu dẫu lìa ngó ý còn vương tơ cũng có người nói, trong nhà Quý tiên sinh có người’ quản sự thật là thế nào, nhưng mà người đàn ông giàu có lại độc thân ngoài 35 tuổi thì vẫn không khỏi khiến người ta nảy sinh nhiều ý nghĩ kỳ vài nhân viên hoặc nghệ sĩ mới tới ưa hóng hớt thị phi cũng suy đoán ước chừng là Quý tiên sinh vùi mình trong cuộc sống thanh tâm quả dục đã lâu, hiện tại đột nhiên lại muốn dính chút đồ ăn mặn, chơi đùa một tí với người điều mọi người vẫn có rất nhiều chỗ suy nghĩ mãi mà không thông, ví như tại sao lại là Minh Tiêu năm nay đã 23 tuổi, đặt ở đám người bình thường đương nhiên không tính là già, nhưng ở trong giới giải trí xoay vần mỗi ngày, tuổi tác của anh xem như là đã không còn bất kỳ ưu thế nào để cạnh trước khi Diêu Diệp được Quý tiên sinh chọn trúng cũng mới chỉ vừa thành niên, là một cậu thiếu niên thủy tinh long lanh dễ vỡ, tướng mạo và vóc người đều vô cùng tuyệt vời. Mà Minh Tiêu lăn lộn nhiều năm như vậy, dù rằng ngoại hình rất đẹp trai sáng láng nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cái túi da đã già’ mà hồ bề ngoài của Minh Tiêu cường tráng hơn nhiều so với đại đa số tiểu thịt tươi bây giờ, so sánh với đám tình nhân non nớt của Quý tiên sinh trước kia là cách biệt cả đời cả đất —— lời này là do người kỳ cựu lâu năm trong Tinh Hoàn phát ngôn.“Đệt! Vậy rốt cuộc cái tên Minh Tiêu kia là vận số chó má gì mà đỏ quá vậy?” Một nam sinh cũng là diễn viên vô danh’ tỏ vẻ bức xúc “Dựa vào cái gì anh ta có thể được Quý tiên sinh coi trọng?”“Vận mệnh gì ở đây, chó ngáp phải ruồi thôi!” Một nam sinh khác cũng tức giận bất bình, giọng điệu mang theo dày đặc vị ghen ăn tức ở “Không bản lĩnh không tướng mạo, chẳng phải là leo giường bán thân sao?”“Hừ, nom có vẻ rất thật thà, sau lưng không biết dâm đãng cỡ nào!”“Phải đấy, không dâm không đãng bán mông thế méo nào được?”“Ha ha ha, chỉ cậu là hiểu chuyện!”Nghệ sĩ nhỏ cũng chia thành hai loại biết cầu tiến và không chịu tiến bộ. Nhóm thứ nhất là những người như Minh Tiêu hay Trình Hạo, người đại diện không thể giúp đỡ tìm kiếm tài nguyên thì họ sẽ tự thân ra ngoài dốc sức làm việc. Còn nhóm không tiến bộ thì chính là những phần tử nhàn hạ rảnh hơi cả ngày túm tụm bàn tán nói xấu sau lưng, kẻ nào kẻ ấy đều có thể nói hăng say không ngừng nghỉ cứ như mình là người chứng kiến tận mắt toàn bộ sự việc. Đừng nói người mới được bay lên cành cây như Minh Tiêu hay những “con gà con” chưa kịp đứng vững, mà ngay cả người ít lộ diện ở công ty như Diêu Diệp trong miệng bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ cong mông lên cầu người ta cưỡi mà đám đang trò chuyện rôm rả vừa ghen tị lại vừa hí hửng vì bắt được đề tài mới, thế nên không ai chú ý tới sau lưng có một người đang bước đến kia rất cao, trên đầu đội mũ lưỡi trai, bông tai kim loại lóe lên ánh sáng, cậu ta vội vã đi qua hành lang, trực tiếp phá tan đám người đang tám chuyện.“Ai vậy? Đi không biết nhìn đường à?” Một người trong đó bực bội hô kia không trả lời, chỉ chậm rãi quay người quăng tới một cái liếc là anh chàng đẹp trai mà Minh Tiêu từng gặp trong thang điều khi giúp Minh Tiêu quét thẻ, trên mặt anh đẹp trai vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng thân mật, mà lúc này lại thay đổi thành ánh mắt hình viên đạn tưởng chừng muốn xuyên thủng người ta, ngay cả sắc mặt cũng rất khó nghệ sĩ nhiều chuyện kia sợ hết hồn, tất cả đều ngừng thanh niên mím chặt môi, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, nửa phút sau không nói một lời rời đến tận khi bóng dáng người kia biến mất tại khúc quanh mới có người nhỏ giọng hỏi “Vừa rồi là ai thế?”“Không biết, chưa thấy bao giờ. Mọi người gặp qua chưa?”“Chưa. Staff mới tới hả?”“Không giống, đào đâu ra staff đầy khí chất vậy được? Hơn nữa nom đẹp trai thế kia cơ mà!”“Chẳng lẽ là nghệ sĩ mới?”“Ai biết. Nãy mình nói đến chỗ nào ấy nhỉ?”“Ờ, nói đến Minh Tiêu…”Mấy năm trước bởi vì trong Tinh Hoàn có người truyền tin đồn linh tinh, còn dám sỉ nhục ngay trước mặt Diêu Diệp nên đã bị công ty đuổi. Sau chuyện lần đó đám nghệ sĩ bà tám’ đã bớt đưa chuyện hơn nhiều. Một hai năm nay dần nguôi, đám người kia vẫn theo thói cũ mà manh nha tiếp tục buôn chuyện, người trong cuộc và những người trong ban giám đốc đều mở một con mắt nhắm một con mắt, không làm ra bất kỳ hành động trừng phạt nào này thì hay rồi, Minh Tiêu vô duyên vô cớ rơi vào đầu ngọn vì hoàn cảnh lớn lên không mấy êm đẹp, thế nên mặc dù đa số thời gian Minh Tiêu xử sự trông có vẻ thân thiện nhưng tuyệt đối không thể xưng là thân mật hòa hợp. Đến Tinh Hoàn hơn 4 năm, ngoại trừ thân với Trình Hạo và anh Trương, Minh Tiêu rất ít tiếp xúc với các nghệ sĩ khác, càng chưa bao giờ tham dự bàn tán linh tinh. Thỉnh thoảng nghe thấy đám người nào đó châm chọc, khiêu khích, nói xấu sau lưng những sao lớn, anh cũng chỉ hững hờ rời đi, lòng cảm thấy tẻ bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mình cũng sẽ trở thành đối tượng bị đem ra trào trong phòng nghỉ mà Niệm Hàm sắp xếp, Minh Tiêu xuất thần một lúc lâu, tay chân bỗng cảm thấy rất luống xảy ra trong vòng 24 giờ qua làm cho anh cảm thấy bản thân tựa như đang mơ một giấc mộng quái lạ, tuy rằng anh không ngừng tự nói với chính mình “Không có chuyện gì, hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh”. Thế nhưng trái tim đang đập bang bang bang’ cuồng loạn kia vẫn chẳng thể chậm hôm qua khi Minh Tiêu lên tới tầng 22, lúc ấy Niệm Hàm liền đưa anh tới nhận gian phòng rộng rãi sáng ngời này, nửa giờ sau lại phái tới một người trợ lý tên là Thái Bao có nụ cười rất đáng yêu, tự gãi cái đầu tròn trịa giới thiệu “Tất cả mọi người đều gọi tôi là Thái Bao, ngài cũng có thể gọi tôi như vậy.”Minh Tiêu chưa bao giờ được người ta gọi một tiếng “Ngài”, nhất thời cực kỳ không thoải mái, khách sáo cười nói “Đừng gọi thế, tuổi của chúng ta không cách biệt mấy, cậu gọi tên tôi là được.”Đêm đó, Thái Bao lái xe đưa Minh Tiêu tới một khu phố hạng sang trong nội thành, còn giúp Minh Tiêu lưu dấu vân tay trên khóa ở cửa, nhìn sảnh lớn trang trí đơn giản nhưng khắp nơi vẫn lộ ra vẻ xa hoa, khóe mắt Minh Tiêu run lên “Sắp tới tôi sẽ ở nơi này sao?”“Đúng thế.” Thái Bao đáp.“Khu này có phải là quá…” Minh Tiêu tê rần cả da đầu, anh cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp “Quá sang trọng rồi không? Tôi mạo muội hỏi một câu nhé, tiền thuê nhà một tháng của chỗ này là bao nhiêu vậy?”“Cái này tôi cũng chẳng rõ lắm.” Thái Bao cười khẽ rồi đáp “Anh Niệm không nói với tôi quá nhiều, chỉ bảo cho cậu ở đây, à… chắc là ý của Quý tiên sinh đấy.”Cuống họng Minh Tiêu căng thẳng, “Quý tiên sinh ư?”“Đúng vậy, boss lớn của chúng ta ấy.” Thái Bao cười rộ lên “Khu này được lắm, còn có rất nhiều doanh nhân cũng ở đây, vậy nên sự an toàn và riêng tư được bảo đảm cực kỳ tốt, cậu không cần lo lắng gì đâu!”Minh Tiêu không tiếp tục hỏi nữa, tâm lý của anh lúc này đang loạn lung tùng phèo, ban đêm lăn qua lộn lại mãi chẳng ngủ được, sau nửa đêm vất vả lắm mới cảm thấy hơi buồn ngủ, thế mà lại mơ tới Quý tiên thực anh chỉ gặp Quý tiên sinh mấy lần, ấn tượng sâu nhất chính là cuộc họp hàng năm của Tinh Hoàn năm ngoái. Quý tiên sinh mặc một thân âu phục cắt may tỉ mỉ, cánh tay phải được một diễn viên nữ khoác giấc mộng người đang khoác tay Quý tiên sinh bỗng nhiên đổi thành chính Tiêu hoảng sợ tỉnh lại, rốt cuộc không thể tiếp tục ngủ khi trời sáng, Thái Bao lái xe tới tận nhà để đón, may mắn là chiếc xe rất bình thường, Minh Tiêu không khỏi thở phào nhẹ công ty, tin đồn đã truyền ra khắp nơi. Minh Tiêu và Thái Bao cùng đứng ở một bên chờ thang máy, có thể là ảo giác nhưng anh cảm thấy dường như tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn mình soi lúc này, một tiếng “đing” vang lên, cửa thang máy mở ra, Minh Tiêu đang định đi vào thì bỗng nhiên bị Thái Bao ngăn lại.“Chúng ta đi bên này nè.” Thái Bao Tiêu nhìn qua, nơi Thái Bao chỉ chính là thang máy chuyên dụng bên ở trong thang máy dành cho VIP, nhìn thấy Kiều Ngộ đang vội vã chạy tới, Minh Tiêu càng cảm giác chẳng chân thực tí nào. Đã vậy Kiều Ngộ không chỉ hướng về phía anh đá lông mày nở nụ cười tươi rói, mà còn vươn tay định nắm cằm của anh đùa giỡn, làm Minh Tiêu giật mình phản ứng cực nhanh mà tránh ra, không khỏi lui lại về sau, đề phòng nhìn vị ảnh đế trước mặt.“Sao khách sáo quá vậy, sờ chút mà cũng không cho.” Kiều Ngộ thu tay về, vẫn cười hết sức vui vẻ, “Không sờ thì không sờ, dù gì cưng đã là cậu bạn nhỏ nhà anh rồi, sau này anh sẽ có rất nhiều cơ hội bắt nạt cưng.”Tóc gáy Minh Tiêu dựng hết cả lên, chợt thấy không khí chung quanh đều lạnh lại thì Thái Bao vẫn tỉnh bơ vừa nói vừa cười với vị minh tinh hạng A kia, “Kiều tiên sinh cứ nói giỡn, ai mà chẳng biết anh thích nhất là che chở người mới, làm sao có thể bắt nạt Minh Tiêu của chúng ta được?”Kiều Ngộ cong khóe môi, vẻ mặt khiến người ta nhìn không thấu “Vậy cũng chưa chắc đâu nha.”Nói xong Kiều Ngộ nhìn về phía Minh Tiêu, ánh mắt mang theo mấy phần giảo hoạt, giọng thoáng trầm xuống “Càng là người vừa ý, anh đây lại càng muốn trêu chọc. Nhìn người đó đỏ mặt, nhìn người đó cúi đầu ngượng ngùng thật vui gì đâu ấy.”Minh Tiêu sửng sốt một chút, nhíu mày lại, theo phản xạ mà khẽ cúi đầu, hai má cũng hơi ửng cười của Kiều Ngộ càng thêm sâu, cười tủm tỉm nói tiếp “Nhìn người đó lộ ra ánh mắt khác, khóe miệng hơi hạ xuống. Ây da, giống hệt như cưng bây giờ nè.” Biên tập Kẹo Cứng, Yến Phi LyThể loạiĐam mỹ, hiện đại, đồng thoại giới giải trí, bao dưỡng không theo truyền thống, đôi bên thầm mến, Tiểu túng hóa si hán công x Thành thục thận trọng minh tinh thụ, 1×1, HE~Minh Tiêu chỉ là một diễn viên nhỏ không danh tiếng cho lắm và cùng với người đại diện tràn ngập tình thương như cha luôn một lòng giữ vững tự tôn. Suốt 5 năm trời anh mãi là kẻ vô danh trong giới giải trí, cả ngày làm diễn viên quần chúng, nhận những công việc vụn vặt, thanh xuân sắp vụt qua mà vẫn chưa thấy được chút ánh rạng đông le lói cơ hội vì vậy mà vào sinh nhật lần thứ 23 của mình, Minh Tiêu lặng lẽ khẩn cầu một điều ước Tôi muốn nổi tiếng!Thần tiên trên trời không muốn nói chuyện với anh, thế là quăng cho anh một kim đây, diễn viên nhỏ bé có người đại diện hàng đầu, có quảng cáo hàng hiệu, có phòng nghỉ xa hoa mà chỉ nghệ sĩ hạng A mới được cấp, còn được sắm vai một trong hai nam chính của bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách nhất bấy giờ!Nhưng mà Minh Tiêu sắp nổi tiếng rồi lại hết sức khổ não —— rốt cuộc ai mới là kim chủ của anh vậy?Người đại diện? Ảnh đế? Ông chủ? Đạo diễn? Hay nhà sản xuất phim?Rốt cuộc là ai?Kim chủ, cưng ra đây! Tôi bảo đảm không đánh chết…Sai rồi, làm lại!Tôi bảo đảm!Tôi bảo đảm!…Sẽ yêu cậu Kim Chủ, Cưng Ra Đây! Là một tựa truyện thú vị thuộc thể loại đam mỹ, hiện đại, đồng thoại giới giải trí. Truyện xoay quanh nhân vật là Minh Tiêu chỉ là một diễn viên nhỏ không danh tiếng cho lắm và cùng với người đại diện tràn ngập tình thương như cha luôn một lòng giữ vững tự tôn. Suốt năm năm trời anh mãi là kẻ vô danh trong giới giải trí, cả ngày làm diễn viên quần chúng, nhận những công việc vụn vặt, thanh xuân sắp vụt qua mà vẫn chưa thấy được chút ánh rạng đông le lói cơ hội nào. Cũng vì vậy mà vào sinh nhật lần thứ 23 của mình, Minh Tiêu lặng lẽ khẩn cầu một điều ước Tôi muốn nổi tiếng!Thần tiên trên trời không muốn nói chuyện với anh, thế là quăng cho anh một kim chủ. Từ đây, diễn viên nhỏ bé có người đại diện hàng đầu, có quảng cáo hàng hiệu, có phòng nghỉ xa hoa mà chỉ nghệ sĩ hạng A mới được cấp, còn được sắm vai một trong hai nam chính của bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách nhất bấy giờ! Nhưng mà Minh Tiêu sắp nổi tiếng rồi lại hết sức khổ não, rốt cuộc ai mới là kim chủ của anh vậy? Người đại diện? Ảnh đế? Ông chủ? Đạo diễn? Hay nhà sản xuất phim? Rốt cuộc là ai? Giới thiệu Biên tập Kẹo Cứng, Yến Phi Ly Thể loạiĐam mỹ, hiện đại, đồng thoại giới giải trí, bao dưỡng không theo truyền thống, đôi bên thầm mến, Tiểu túng hóa si hán công x Thành thục thận trọng minh tinh thụ, 1×1, HE~ Minh Tiêu chỉ là một diễn viên nhỏ không danh tiếng cho lắm và cùng với người đại diện tràn ngập tình thương như cha luôn một lòng giữ vững tự tôn. Suốt 5 năm trời anh mãi là kẻ vô danh trong giới giải trí, cả ngày làm diễn viên quần chúng, nhận những công việc vụn vặt, thanh xuân sắp vụt qua mà vẫn chưa thấy được chút ánh rạng đông le lói cơ hội nào. Cũng vì vậy mà vào sinh nhật lần thứ 23 của mình, Minh Tiêu lặng lẽ khẩn cầu một điều ước Tôi muốn nổi tiếng! Thần tiên trên trời không muốn nói chuyện với anh, thế là quăng cho anh một kim chủ. Từ đây, diễn viên nhỏ bé có người đại diện hàng đầu, có quảng cáo hàng hiệu, có phòng nghỉ xa hoa mà chỉ nghệ sĩ hạng A mới được cấp, còn được sắm vai một trong hai nam chính của bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách nhất bấy giờ! Nhưng mà Minh Tiêu sắp nổi tiếng rồi lại hết sức khổ não —— rốt cuộc ai mới là kim chủ của anh vậy? Người đại diện? Ảnh đế? Ông chủ? Đạo diễn? Hay nhà sản xuất phim? Rốt cuộc là ai? Kim chủ, cưng ra đây! Tôi bảo đảm không đánh chết… Sai rồi, làm lại! Tôi bảo đảm! Tôi bảo đảm! … Sẽ yêu cậu mà. ℵ

kim chủ cưng ra đây