Thói ẩn giang hồ đã mấy năm Rửa tay gác kiếm sửa sai lầm Mai danh xứ sở, đao không giữ Ẩn tánh quê hương, kiếm chẳng cầm Kẻ địch đi tìm đêm đến hỏi Quân thù lại kiếm tối về thăm Khiến ta máu nóng, sôi ùng ục Quyết trở lại đời lấy tiếng tăm. Gác Kiếm
Cập nhật ngày 29/08/2022 bởi mychi. Tóm Tắt Phim: Giang Hồ Gác Kiếm Bài viết Tóm Tắt Phim: Giang Hồ Gác Kiếm thuộc chủ đề về phim truyện đang được rất nhiều bạn quan tâm đúng không nào !! Hôm nay, Hãy cùng CCTechVietNam tìm hiểu Tóm Tắt Phim: Giang Hồ Gác Kiếm trong bài viết hôm nay nha !
️ Đọc truyện tranh Giang Hồ Gác Kiếm Có Được Không? [조폭도 퇴사가 되나요?] Tiếng Việt bản dịch Full mới nhất, ảnh đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại DocTruyen3Q
Ngày 19/10, Công an huyện miền núi Nam Giang (Quảng Nam) phối hợp với Hội Chữ Thập đỏ (CTĐ), Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam quận Gò Vấp, TP Hồ Chí Minh, trao tặng 100 suất quà (mỗi suất 1 triệu đồng, gồm 500 nghìn tiền mặt và nhu yếu phẩm) cho người nghèo, neo đơn, bị ảnh hưởng bởi mưa, lũ ở
Kế Toán Tổng Hợp Tại Bắc Giang Tại Bắc Giang Bắc Giang Với Vị Trí Công Việc Kế Toán Tổng Hợp Với Mức Lương 10 - 15 Triệu Và Không Yêu Cầu Kinh Nghiệm dụng Hướng dẫn đăng ký / đăng nhập tài khoản giáo viên Hướng dẫn tải ảnh đại diện vào hồ sơ: giáo
Không quá nổi tiếng như Lâm, cơ mà Hùng "Cụt" cũng từng là một tên tuổi phệ trong giới giang hồ của quận 4 dùng thành. Tay giang hồ tiếng tăm được để ngang cùng với những trinh sát Luông "Điếc", chổ chính giữa "Cá Voi" nổi tiếng Sài Gòn hiện nay đã gác tìm và mang 1 tên hotline mới: Hùng "Nước Mía".
Mới đây, Nhất Kiếm Giang Hồ đã chính thức cán cột mốc "vàng son" khi đã góp mặt 4 năm trên thị trường game mobile Việt. Thành tích không phải là quá lớn nhưng cũng đủ để khẳng định được giá trị của tựa game này. Được biết, suốt mấy ngày vừa qua, trên khắp các mặt diễn đàn của Nhất Kiếm Giang
rHZz8i. - Sông Lam mờ ảo trong sương khói ngày đông. Chúng tôi tìm về đây, nơi đã từng xảy ra vụ tai nạn thảm khốc khiến 20 người bị thiệt mạng. Một ngôi miếu thờ được dựng lên tại điểm mà khi trục vớt chiếc xe khách bị lũ cuốn được dùng làm chỗ khâm liệm nạn nhân xã Xuân Lam, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh. Một người đàn ông có khuôn mặt đen sạm, tay cầm bó hương thắp lên những bát hương ở khu miếu. Anh là người đã xây nên ngôi miếu. Hỏi chuyện, anh chỉ nói, anh cảm thấy có nợ với những người đã khuất nên mới làm thế. Anh là một người khá đặc biệt, một kẻ đã từng nhiều lần vào tù ra tội, sau nhiều năm “rửa tay gác kiếm”, nay trở thành người chăm sóc hương khói cho những linh hồn đỡ lạnh lẽo khi chết đi ở nơi đất khách quê người. Anh là Trần Văn Thành, người ở thôn 2, xã Xuân Lam, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh. Ngôi miếu thờ đặc biệt Trong cái giá buốt tê tái của những ngày đông, chúng tôi, những người từng chứng kiến toàn cảnh trục vớt xe khách, vớt xác nạn nhân vụ tai nạn kinh hoàng có dịp ghé lại nơi đây. Trên bãi đất bên bờ sông Lam, nơi từng được lực lượng chức năng dùng để khâm liệm thi thể nạn nhân đã mọc lên hai ngôi miếu thờ. Một cây đa cũng đã được trồng lên sau miếu. Tất cả nằm ngay dưới tấm biển “An toàn giao thông là hạnh phúc của mọi người”. Ngôi miếu thờ 20 nạn nhân vụ xe khách bị lũ cuốn được dựng lên ngay địa điểm trục vớt Sông Lam vẫn mờ ảo trong sương khói. Sương mù dày đặc đã che khuất tầm nhìn chẳng thể thấy bờ bên kia. Những chiếc thuyền câu của ngư dân vẫn tiếp tục mưu sinh trên khúc sông định mệnh - nơi mà chiếc xe khách đã dừng lại sau khi trôi ra sông. Hai mươi nạn nhân đã chết. Đến nay vẫn còn thi thể cháu bé 7 tháng tuổi vẫn chưa được tìm thấy. Nhiều người nói với chúng tôi rằng, chắc thân xác cháu đã hòa tan cùng biển nước để đi vào cõi vình hằng rồi. Không ai nghĩ rằng, người có tâm xây miếu, cũng kiêm luôn việc chăm sóc hàng ngày lại là người từng "có máu mặt trong giới giang hồ" Chúng tôi đã gặp một người khá đặc biệt. Anh tên là Thành, ở cách ngôi miếu khoảng 100m. Là chủ một quán cơm. Anh Thành trạc tuổi tứ tuần, có gương mặt xạm đen của một kẻ từng trải. Anh cho biết, ngôi miếu thờ lớn là do tay anh xây nên. Anh cho rằng, bản thân mình cảm thấy có nợ với những linh hồn xấu số phải chết đi ở đất khách quê người nên anh đã tình nguyện làm “thầy đền”, chăm sóc hương khói cho họ. Gió từ sông Lam mang theo cái rét buốt quất thẳng vào mặt. Sau khi thu dọn hết những đồng tiền âm phủ còn vương vãi trên khu vực miếu, anh Thành thắp hương trên hai ngôi miếu rồi mời chúng tôi về nhà, vì ngoài trời quá lạnh. Bên ly trà còn bốc khói nghi ngút trong căn nhà bên bờ sông, cũng là quán cơm của hai vợ chồng, anh Thành kể lại cho chúng tôi nghe về câu chuyện cơ duyên khiến anh làm việc này. Ngày lực lượng chức năng tiến hành trục vớt chiếc xe khách, anh cũng là một trong hàng vạn người đến chứng kiến. Sau khi thi thể các nạn nhân được đưa về quê mai táng, một am thờ nhỏ được một số người không biết từ đâu đến dựng lên ngay điểm khâm liệm các nạn nhân. Tuy nhiên, chiếc am ban đầu rất nhỏ, chỉ đủ để một bát hương với đĩa hoa quả. Trong lúc đó, hàng ngày có rất nhiều khách ghé thắp hương khi đi qua khu vực này. Nhiều hôm hoa quả, bánh kẹo không có chỗ để, mọi người phải trải ni lông lên đất để cúng. Nhiều lần chứng kiến cảnh hoa quả, đồ thắp hương dành cho các nạn nhân vương vãi, nằm cả trên nền đất, nhất là những lần mưa gió, bụi bặm, anh Thành thấy xót xa. Anh quyết định về mua xi măng và cát để xây một cái bàn dài ngay trước chiếc am để làm chỗ đặt đồ cúng cho thoải mái. ”Hôm đó khi đang xây bệ thì một người đàn bà lạ mặt tới làm lễ và nói với tôi “cho tôi góp ít tiền để xây chiếc miếu rộng hơn làm chỗ hương khói cho các nạn nhân". Cầm tiền của người đàn bà lạ có tấm lòng hảo tâm, tôi về bàn với vợ để góp thêm tiền vào để xây miếu cho khang trang hơn”, anh Thành chia sẻ. Một thời là giang hồ, giờ làm phúc cho con Cứ mỗi ngày, công việc đầu tiên của anh Thành là ra khu miếu để dọn dẹp, thay nước, quét bàn thờ và thắp hương. Rồi anh thu gom, đốt những đồng tiền âm phủ, vàng mã mà khách thập phương đến cúng bị gió thổi vương vãi. Từ khi xây miếu lên, ngày nào anh cũng 3 lần ra miếu để làm những công việc mà chưa khi nào anh làm. Những lúc anh bận thì lại bảo vợ con ra làm thay. Không phải đến bây giờ anh mới có ý định xây một ngôi miếu cho những nạn nhân xấu số phải bỏ mạng vì tai nạn giao thông. Anh Thành kể, là người sống ở đây lâu năm, anh chứng kiến cung đường cạnh “eo” của sông Lam và núi Hồng này thường xảy ra tai nạn. Rất nhiều nạn nhân đã phải bỏ mạng nên anh đã từng có ý định xây một ngôi miếu thờ chung cho những linh hồn xấu số. Cũng xuất phát từ cái tâm, mong để làm sao họ “phù hộ” để không còn xảy ra những vụ tai nạn giao thông đáng tiếc. Chúng tôi càng khâm phục người xây và “gác miếu” này bội phần khi biết về quá khứ một thời của anh. Bởi, thực sự không khỏi bất ngờ khi biết anh cũng từng là một kẻ "giang hồ có máu mặt" ở mảnh đất Nghi Xuân. Từng nhiều lần vào tù ra tội. Ngày trước, anh không có công ăn việc làm, lại bị bạn bè rủ rê nên đã nhiều lần phạm tội. Buổi tối trên quãng đường vắng này, anh thường cũng đồng bọn đột nhập lên các xe tải và cắt hàng thả xuống đường. Nhiều lần vào tù ra tội, anh đã dần tỉnh ngộ. Sau khi đi “tăng” cuối, năm 2006 anh ra trại và quyết định “rửa tay gác kiếm”. Anh như kẻ ở ẩn, chỉ ở nhà phụ giúp với vợ con cùng mở quán cơm Thanh Thủy bên QL1A. Và đã 4 năm quy ẩn giang hồ, xây dựng cuộc sống mới đến bây giờ, anh đã thấy hạnh phúc thực sự của cuộc đời mình. Anh kể, hình ảnh những thi thể nạn nhân được vớt lên, những giọt nước mắt của người thân từ xa đến nhận xác đã ám ảnh anh trong từng giấc ngủ sau đó. Thương cảm cho những số phận đã vĩnh viễn nằm lại đất khách quê người không có ai chăm sóc hương khói. Cùng với sự giúp đỡ của một số người, anh quyết định xây miếu thờ, trồng cây đa và hương khói cho những người đã khuất. Dần dần, anh làm tốt những việc mà chẳng mấy khi anh đụng tay vào từ trước tới nay ở nhà mình. Vụ tai nạn kinh hoàng vào tháng 10/2010 đã cướp đi sinh mạng của 20 nạn nhân Thành nói với chúng tôi rằng, anh làm việc này cũng mong sao chuộc lại những lỗi lầm trước đây anh đã gây ra, dù nó không nghiêm trọng lắm. Cái cơ duyên mà anh nói là "cảm thấy có nợ" với những người đã khuất đã giúp con người đã từng một thời giang hồ này phục thiện. Anh hy vọng những việc làm hiện tại của mình sẽ “để phúc cho con cháu”. Trong những ngày giá rét, khói hương trên những ngôi miếu cạnh dòng sông Lam thờ 20 nạn nhân vụ xe khách càng nghi ngút. Chúng tôi, những người từng có mặt trong những ngày định mệnh đó cũng thấy ấm lòng. Chắc những nạn nhân xấu số cũng sẽ bớt lạnh lẽo khi không có người thân bên cạnh chăm sóc, hương khói cho họ. Duy Tuấn - Kiều Anh - Hoàng Sang
Pháp luật Chủ nhật, 25/11/2012, 1228 GMT+7 Sau nhiều lần ra tù vào tội, anh Thành "rửa tay, gác kiếm" với công việc của một tiệm cơm. Trên con đường phục thiện, người đàn ông từng "nhúng chàm" đã cùng vợ xây miếu thờ những oan hồn trên Quốc lộ 1A. Anh Trần Văn Thành 50 tuổi, xã Xuân Lam, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh giờ là chủ quán cơm, suốt ngày vô tư cười với khách. Không ai nghĩ anh từng là kẻ "trộm nhanh như chớp", thuộc thành phần bất trị vào tù ra tội... Quán cơm Thủy Thành có ông chủ "băm, chặt" giỏi nên khá đông khách. Anh vừa nấu ăn, vừa phục vụ khách mỗi khi chỉ có một mình ở nhà. Do thích rượu nên hễ gặp khách quen kiểu gì anh cũng "cụng" một chén. Nụ cười hiền của anh đã đuổi được hết những ám ảnh của quá khứ đi xa, và giờ bồi đắp cho tổ ấm của mình. Thủa nhỏ, Thành không được học hành tử tế. Cạnh quốc lộ có nhiều thành phần bất hảo, vào lúc đang tuổi ăn tuổi lớn, Thành dần dần trở nên hư hỏng, khó dạy. Năm 14 tuổi, Thành đi bụi đời, vất vưởng nay đây mai đó, đến nỗi gia đình cũng chán chẳng đi tìm về. Bố mẹ Thành ngày đó còn phải oằn lưng làm lụng để nuôi nấng những đứa con còn ở lại nhà. Phải cho đến năm 18 tuổi, Thành được gia đình tìm về để đi nghĩa vụ quân sự với mong ước rèn được cho con thành người tốt. Ngôi miếu vợ chồng anh Thành dựng trở về những tưởng sẽ tu chỉnh làm ăn, nào ngờ lại ra kẻ trộm cắp, quậy phá, đánh nhau. Người dân ở trong vùng nghe thấy tiếng là đã sợ khiếp vía. Ở vùng này cũng có không ít người sa ngã, phần vì do không có học, dẫn đến dốt nát, không nhận thức được đâu là việc làm sai trái. Thành cùng với đám bạn không có công ăn việc làm, rủ rê nhau tung hoành và phạm tội. Buổi tối trên quãng đường vắng chạy qua tỉnh, Thành cùng đồng bọn đột nhập các xe tải, cắt hàng thả xuống đường. Đồ lấy được cả nhóm đem bán lấy tiền đánh chén, bài bạc. Thành còn tổ chức cướp của, đánh nhau, ba lần vào tù, ra tội. Năm 2006, sau khi đi “tăng” cuối, Thành ra trại và quyết định “rửa tay gác kiếm”. Khi trở về với mặc cảm, ân hận, Thành như kẻ ở ẩn, chỉ ở nhà phụ giúp với vợ con cùng mở quán cơm Thủy Thành bên Quốc lộ 1A. 6 năm quy ẩn giang hồ, xây dựng cuộc sống đến bây giờ, Thành mới tìm được ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Thành tâm sự "Nhiều năm dính đến pháp luật, kết cục vẫn là kẻ tay trắng, chẳng mang lại lợi ích gì cho dòng họ, gia đình. Cách trả ơn duy nhất với gia đình là phải tỉnh ngộ, làm ăn đàng hoàng". Người dân Nghi Xuân vẫn chưa thể quên được vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra tại đoạn qua xã Xuân Lam huyện Nghi Xuân vào năm 2010. Mới tờ mờ sáng, dân làng đã phải thức giấc bởi những tiếng thét gào xé lòng lẫn với tiếng mưa xối xả. Xa xa ngoài dòng sông Lam nước vẫn cuồn cuộn, một tốp người bấu víu vào cột điện và đang thoi thóp kêu cứu. Vật lộn với lũ dữ, 17 hành khách may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nhưng 20 người đã chết. Anh Thành tận mắt chứng kiến cảnh kêu khóc thảm thương của người nhà nạn nhân xấu số, hương, hoa, vàng mã bị gió mưa đánh tơi tả. Thương cảm cho những số phận đã phải nằm lại dưới lòng sông không có ai chăm sóc hương khói, cùng với sự giúp đỡ của một số nhà hảo tâm, anh quyết định xây miếu thờ, trồng cây đa và hương khói cho những người đã khuất. Nghĩ là làm, anh Thành cùng vợ thuê thợ xây ngôi miếu, nơi vụ tai nạn xảy ra. Anh cho biết, mình làm việc này cũng mong sao chuộc lại những lỗi lầm trước đây đã gây ra. Là người sống ở vùng này lâu năm, ngay cả khi còn sống kiếp giang hồ anh đã chứng kiến cung đường cạnh "eo" của sông Lam và núi Hồng này thường xảy ra tai nạn. Rất nhiều nạn nhân đã phải bỏ mạng nên anh từng có ý định xây ngôi miếu thờ chung cho những linh hồn xấu số. Anh mong làm sao để họ "phù hộ" cho cung đường này không còn xảy ra những vụ tai nạn giao thông đáng tiếc. Tu chí làm ăn, quyết tâm đi theo đường sáng và hướng về những việc làm tích đức, giờ anh đã có cháu nội gọi bằng ông. Bè bạn cùng trang lứa nhiều người đã nhà cao cửa rộng, con cái học hành thành đạt, còn anh mọi thứ dường như còn phải cố gắng nhiều. Tuy vậy, vẫn chưa là quá muộn cho một con người biết suy nghĩ. Theo An ninh Thủ đô
Một người phụ nữ ở Việt Nam rất am hiểu về giới con lai tiết lộ với tôi về cuộc đời như phim của Nguyễn Dũng. Đề nghị chị giúp kết nối để tìm hiểu anh ta, chị nói “Cuộc đời của người đàn ông này “dữ dội” quá, không dễ gì anh đồng ý lên báo”. Song chị vẫn tự tin mình "thuyết phục được”. Vì lẽ, chị đã góp phần kéo Dũng “điên” ra khỏi vũng lầy tội lỗi, nay họ thành đôi bạn rất thân. Cuối cùng, tôi cũng liên hệ được với Nguyễn Dũng và phải thuyết phục rất nhiều anh mới mở lòng. Chuyện tình phi công Mỹ và cô gái Việt Gương mặt Dũng “điên” nhìn khá “lạnh”, nhưng nụ cười rất hiền. Luận về nhân tướng, không ai nghĩ rằng Dũng là tay giang hồ khét tiếng một thời làm mưa làm gió tại Việt Nam và trên đất Mỹ. Dũng kể “Tôi là kết quả mối tình của mẹ với người cha phi công Mỹ đóng quân ở sân bay Cam Ranh, Nha Trang”. Thời kỳ đó, bà Trần Thị Hoa mẹ ông làm việc giặt ủi cho binh lính Mỹ. Nhiều lính Mỹ mê bà Hoa vì bà rất xinh đẹp. Ba ông có “số má” hơn nên mới “cưa đổ”. Chàng phi công đẹp trai rất yêu cô tình nhân trẻ đẹp, mua tặng căn nhà ở đường Trần Phú, TP. Nha Trang, cho lính dưới quyền bảo vệ, đưa đón bằng xe Jeep. Cuộc đời Dũng "điên" rẽ sang trang khác khi mẹ ông bán ông khi ông khoảng 7 tuổi Năm 1969, Nguyễn Dũng ra đời. Sau đó ba ông mãn hạn quân nhân phải về nước. Ông cũng tha thiết đưa mẹ con bà Hoa về Mỹ, nhưng bà Hoa lại không muốn rời xa Việt Nam. Chiến tranh kết thúc, những đứa con lai và mẹ chúng lâm vào khó khăn, nghèo túng. Bà Hoa phải bán căn nhà ở Nha Trang, bán luôn Nguyễn Dũng lúc khoảng 7 tuổi cho một gia đình ở Quảng Ngãi. Còn bà bắt đầu một cuộc chạy trốn để che giấu thân phận, tránh điều tiếng. Tuổi thơ dữ dội của đứa con lai “Tuổi thơ “dữ dội” của tôi bắt đầu từ đây. Hàng ngày tôi đi chăn trâu, cắt cỏ... Thế mà gia đình nuôi vẫn bỏ đói. Nhiều hôm đào trộm khoai ăn sống để cầm hơi. Những trận đòn roi tê tái thịt xương cũng không tránh khỏi”, giọng buồn buồn ông kể. Đến năm 11 tuổi, một người bạn của mẹ rỉ tai “Mày là con lai. Mẹ mày vào Nam rồi. Mày sống khốn khổ như vậy sao không đi tìm mẹ?”. Nhiều đêm, Dũng khóc thầm vì nghĩ đến mẹ, vì tủi thân bị hành hạ. Cậu cũng muốn chạy trốn khỏi ngôi nhà “địa ngục”, nhưng chẳng biết tìm mẹ phương trời nào. Một ngày đi chăn trâu, bụng đói meo, Dũng bẻ trộm mía để ăn. Bị phát hiện, những trận đòn roi kinh hoàng hơn trút xuống. Sau một đêm thức trắng, Dũng quyết định chạy trốn. “Đi bộ từ Quảng Ngãi vô đến Đồng Nai mất hết hơn một tháng rưỡi. Dọc đường xin ăn, tối ngủ ở hiên nhà người ta. Tôi cũng không biết bao giờ mới gặp được mẹ giữa mênh mông trời đất này”, ông kể. Thật kỳ lạ, sau đêm ngủ thiếp dưới hiên nhà xa lạ, sáng ra có người lay anh dậy và kêu lên “Trời! Thằng lai tên mọi người thường gọi Dũng khi nhỏ, con bà Hoa!”. Hóa ra, người này bạn của bà Hoa ở quê vào đây lập nghiệp. Mẹ ông cũng ở cách đó ba căn nhà. Dũng kể, 17 tuổi, ông đã sống bất cần đời, trở thành một tay anh chị của nhóm con lai Đồng Nai “Bà ấy qua nhà gọi mẹ tôi đến. Mẹ nhận ra tôi nhưng không dám gọi con mà bảo gọi dì, rồi gửi tôi cho người bạn này nuôi, vì mẹ đã lấy chồng khác”, Nguyễn Dũng bùi ngùi. Đến lúc người chồng của mẹ mất, Dũng được mẹ đem về nhà sống với những đứa em khác cha. Nhà mẹ nghèo rớt mồng tơi, ông bắt đầu ăn xin về nuôi những đứa em nhỏ hơn mình... Giang hồ ở Bến xe miền Đông và đất Mỹ 17 tuổi, ý thức khá đầy đủ về thân phận mình, lại gia nhập nhóm con lai có cảnh ngộ tương tự, Nguyễn Dũng trở nên lì lợm, sống bất cần đời, trở thành một tay anh chị của nhóm con lai Đồng Nai. “Tôi xuống bến xe Miền Đông móc túi mang tiền về cho các em lai trong nhóm sống lây lất qua ngày. Tôi sẵn sàng đánh nhau, thậm chí đâm chém nếu ai động đến anh em lai. Tôi có biệt danh Dũng “điên” từ đó”, Nguyễn Dũng không giấu diếm. Có lần nhóm con lai của Dũng “điên” bị ném lựu đạn nhưng chưa kịp nổ, không hề do dự Dũng cầm quả lựu đạn ném xuống cống cứu sống hàng chục con lai. Sau sự kiện này, anh em trong nhóm con lai càng nể phục. Những băng nhóm khác khi nói đến Dũng “điên” cũng xanh mặt. Khoảng năm 1981, bà Hoa lại bán ông cho một gia đình để họ làm giấy tờ đi Mỹ. Cuối cùng, năm 1986, Dũng được Lãnh sự quán Mỹ cấp visa định cư. Đến Mỹ, Dũng được gặp cha. Trớ trêu người cha vẫn nhận ông là con, nhưng kiên quyết không chấp nhận vào dòng họ. “Có lẽ, ông nghĩ tôi sẽ làm ô uế dòng họ, hoặc gánh nặng thêm tài chính khi ông đã nghỉ hưu. Đó là niềm vui chưa trọn vẹn của tôi. Tôi đã khóc rất nhiều”, Dũng nói. Ở Mỹ, ban đầu không có việc làm, “ngựa quen đường cũ”, Dũng “điên” lại gia nhập băng nhóm tội phạm ở Bắc Cali. “Tôi đi đòi nợ thuê. Thậm chí đâm chém với các băng nhóm khác. Rồi tôi bị án tù. Ra tòa, xét nhiều yếu tố, tòa cho phép tôi hưởng án treo", ông kể. Dũng "điên" hoàn lương Cuộc đời Dũng còn có thêm một vết thương lòng lớn, đẩy ông vào cảnh éo le hơn. Cô vợ, người được anh bảo lãnh sang Mỹ, chia tay để lại hai đứa con. Dũng phải lao vào làm việc cật lực để nuôi con, cho chúng ăn học. “Tình phụ tử thiêng liêng đã kéo tôi về từ cõi chết", Dũng "điên" nói về biến cố giúp ông thức tỉnh “Tôi đi đánh cá. Sau đó phụ việc ở hãng sửa chữa, tân trang xe hơi. Tìm tòi học hỏi dần cũng lên thợ chính. Đời tôi quá khổ, thiếu tình thương cả cha lẫn mẹ và đen tối. Tôi không muốn con giống mình. Chúng phải được ăn học đàng hoàng, sống có ích cho xã hội”, ông ngậm ngùi. Dù ẩn mình hơn lúc mới qua Mỹ, tuy nhiên, Nguyễn Dũng vẫn là thủ lĩnh trong bóng đêm của dân xã hội đen. Nhưng, sau cơn đau tim chìm vào hôn mê sâu, rồi tỉnh dậy bởi nghe tiếng kêu khóc thảm thương của đứa con gái, ông bắt đầu thức tỉnh. “Tình phụ tử thiêng liêng đã kéo tôi về từ cõi chết. Vậy phải sống đàng hoàng hơn vì con. Tôi quyết làm lại cuộc đời”. Nguyễn Dũng “gác kiếm”, rời khỏi băng nhóm tội phạm. Người bạn của ông Dũng ở Việt Nam cho biết, sau này có một người phụ nữ xinh đẹp, con nhà gia thế ở Việt Nam yêu ông. Nhưng khi Dũng "điên" về Việt Nam đặt vấn đề cưới thì cha cô kia kịch liệt phản đối. Ông ta quăng một cọc tiền lớn nói “Anh mua con tôi bằng chừng này tiền không?”. Nguyễn Dũng khẳng khái “Cháu không mua tình yêu bằng đồng tiền, cũng không coi trọng đồng tiền bằng tình nghĩa”. Sau đó, Dũng khuyên cô gái chấm dứt tình yêu, dù rằng trong lòng còn thương. Đem chuyện này hỏi Nguyễn Dũng, ông giải thích “Nếu vì tôi mà cô đó và cha mẹ đoạn tuyệt nhau thì không muốn”. Đến bây giờ, Nguyễn Dũng vẫn gà trống nuôi con.
Đánh giá từ 6 lượtVì cảm mộ Lý Tam Lang võ công trác tuyệt, hành hiệp trượng nghĩa, hậu duệ của Hoàng Kim Thành Chúa tìm chàng để trao chìa khóa kho báu võ lâm. Giang hồ nổi sóng, cũng vì lòng tốt ấy mà Lý Tam Lang bị hắc bạch lưỡng đạo truy đuổi gắt gao để tranh đoạt bảo vật thêm »
Lầm đường lạc lối, theo cuộc đời giang hồ sóng gió, ra tù vào tội nhưng sau những biến cố quan trọng trong cuộc đời, họ đã “gác kiếm” trở về sự dung dị và tích cực làm từ thiện. "Võ sĩ bất bại" mở tiệm Đông y Chà Và Hương là một võ sĩ khét tiếng Sài Gòn xưa và gắn liền với các tên tuổi lớn của giới giang hồ trước 1975 như Đại Kathay hay Minh "Cầu Muối". Chà Và Hương tên thật là Ngô Văn Hương, sinh năm 1940 tại đất Long Xuyên thuộc An Giang và lớn lên ở miệt Hóc Môn, xưa thuộc tỉnh Gia Định. Ông là con thứ 5 trong gia đình có 8 anh em. Cha là người Ấn Độ nên cậu bé lai cũng có nước da ngăm đen rất đặc trưng. Người miền Nam thường gọi người Ấn là Chà Và, cậu bé Ngô Văn Hương bị gọi "chết tên" là vì thế. Bỏ học, Chà Và Hương theo đám trẻ bụi đời đánh giày kiếm tiến, lang bạt khắp các tỉnh. Một lần, tại Tây Ninh, vì muốn kiếm tiền nên Chà Và Hương đã lên võ đài đấu với một võ sĩ là đệ tử của võ sư Cao Thành Sang và bị võ sĩ này đánh cho tơi tả. Năm đó, 14 tuổi mà Chà Và Hương nhỏ thó, nặng chỉ 37kg. Trận thua thừa chết thiếu sống đã thôi thúc Chà Và Hương tìm gặp võ sư bất bại thời bấy giờ Mousetaza để bái sư. Ông được dạy các tuyệt chiêu Long Hổ Hội và tìm học các môn phái võ khác nhau. Trong những lần thượng đài từ miền Tây đến các tỉnh miền Đông, từ Tây Nguyên ra miền Trung, Chà Và Hương chưa một lần nào thất Chà Và phải và Thành “trọc” Ngoài 30 tuổi, ông quyết định đánh một trận thật lớn rồi giải nghệ, bèn thách đấu võ sư Hà Trọng Sơn ở Quy Nhơn. "Hùm xám miền Trung" nhận lời nhưng cho con trai thượng đài. Con trai liên tiếp dính đòn hiểm sau khi trận đấu bắt đầu, khiến ông trùm võ Quy Nhơn rút khăn trắng xin thua cho con. Sau trận đánh, Chà Và Hương về mở lò dạy võ ở Bình Thạnh và tham gia bảo kê nhà hàng, sòng bạc ở Sài Gòn. 5 đệ tử giỏi võ của ông là Phi Long Tạ Văn Hường, Phi Hổ Lê Văn Hậu, Phi Hải Lê Văn Phước, Phi Hùng Lâm Văn Phi và nữ võ sĩ Cẩm Hồng được giới giang hồ đặt là "ngũ hổ tướng". Họ bảo kê hầu hết các quán bar trên đường Tự Do Đồng Khởi ngày nay… Cuộc chiến giành lãnh địa giữa các băng giang hồ từng đánh bạt Chà Và Hương và đệ tử về tận Biên Hòa. Sau giải phóng, Chà Và Hương hướng thiện dù quay trở lại nghiệp võ. Ông từng làm cố vấn cho Hội Võ cổ truyền TPHCM, rồi mở tiệm thuốc Đông y ở Củ Chi…"Rửa tay gác kiếm" làm nghệ sĩ nhiếp ảnhSinh ra ở huyện Củ Chi, từ nhỏ Nguyễn Phước Thành đã được mẹ nuông chiều. Thành từng bị mẹ dùng dây xích trói để cấm đi chơi lêu lỏng, phá phách. Dạy con không nổi, bà mẹ gửi con lên nhà ông cậu ở Bà Rịa - Vũng Tàu nhưng con càng hư hơn. Đang học lớp 2, Thành bỏ học để lêu lỏng, "ngang dọc" với các vụ đánh lộn và đâm chém ở Sài Gòn, vào tù ra khám liên tục, tóc luôn bị cắt trọc. Biệt danh "Thành trọc" có từ đó."Thành trọc" vẫn có nguyên tắc khí khái và tử tế riêng trên giang hồ là không bao giờ đi cướp hay gây tội ác với người phụ nữ đang mang thai, những phụ nữ đang chở trẻ nhỏ hay người già trên xe… "Thành trọc" từng có ý định rửa tay gác kiếm khi vợ mang bầu nhưng thúc bách của công cuộc mưu sinh đã mau chóng làm phai mờ ý định đó. Ảnh Hoa sen do nhiếp ảnh gia Thành Xuân Anh, tức Thành “trọc”, sáng tácLang bạt từ năm 8 tuổi, 16 năm tù qua 15 trại giam, Thành từng là nỗi ám ảnh của học viên và cán bộ quản giáo các trại. Ngày mẹ mất, Thành đang trong trại giam Xuyên Mộc, không thể về nhìn mẹ lần cuối hay chịu tang. Biến cố này đã làm Thành thay đổi, quyết định cải tà hoàn lương. Bỏ quá khứ tù tội sau lưng, đại ca giang hồ Nguyễn Phước Thành theo học và trở thành nhiếp ảnh gia có tên tuổi với nghệ danh Thành Xuân Anh. Ông đã có hơn chục triển lãm ảnh với sen và tình mẫu tử là chủ đề chính. Ông tâm sự "Sen vươn lên từ bùn đất nhưng mang trong mình vẻ đẹp thanh cao và tỏa hương thơm ngát. Tôi từng gây tội nhưng quyết tâm hoàn lương, cố gắng lương thiện để giúp cho đời". Thành Xuân Anh cũng mở chuỗi nhà hàng bò tơ Củ Chi. Lợi nhuận từ bán ảnh và kinh doanh nhà hàng phần lớn dành cho việc thiện. "Tôi làm từ thiện không phải vì danh lợi hay tiếng tăm cho bản thân, mà tôi làm với tâm nguyện hồi hướng công đức cho cha mẹ ở nơi chín suối", anh tâm sự.
giang hồ gác kiếm